Q7 - Chương 127: Mối hận chưa nguôi. (2)
Q7 - Chương 127: Mối hận chưa nguôi. (2)Q7 - Chương 127: Mối hận chưa nguôi. (2)
Cha con tâm ý tương thông, Vân Cẩn biết a gia sẽ không muốn chà đạp thanh danh của Lý Tư, có điều mối hận này từ đâu ra?
Hình ảnh Vân Na cô cô nhảy vào đầu Vân Cẩn ... Phải rồi Vân Na cô cô có thai trước kết hôn, thậm chí còn chẳng có lấy một hôn lễ.
Chuyện này chính Vân Cẩn cũng không vui bao năm, khỏi nói tới cha hận thế nào, chỉ là không ngờ cha giấu bao năm như thế, hắn quỳ sụp xuống:" A gia, làm thế không ổn.
Rầm! Vân Sơ đấm bàn tới chén rượu cũng nảy lên:" Không ổn chỗ nào, chỉ cho hoàng gia làm, không cho Vân gia làm à? Thằng khốn kiếp đó nếu không ỷ vào thân phận thái tử, liệu dám làm thế không? Hơn nữa ta dám nói, chuyện của hai đứa là do Tư Tư bày trò, nếu Lý gia họ thích làm càn, đừng trách Vân gia cho đẹp mặt."
"Đợi Tư Tư có thai, lão tử con nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật náo nhiệt, làm người Trường An phải nhớ tới mấy đời."
Thế này khác gì vả mặt hoàng gia, ai biết hôn lễ vui vẻ biến thành cái gì, nhưng bất kể Vân Cẩn cầu xin ra sao, Vân Sơ cũng không đổi ý. Dứt khoát muốn hôn lễ nhi tử phải đủ sáu lễ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh, không bỏ cái nào.
Dựa theo tốc độ làm việc của Đại Đường bây giờ, nửa năm là tốc độ nhanh nhất rồi.
Vân Cẩn mông như bị trúng tên chạy tới doanh của Lý Tư, vừa vén rèm lên thấy Lý Tư đang ngồi trước gương đồng tỉ mỉ vẽ mày, gương mặt trắng mịn như trứng gà bóc, môi son mày liễu, xinh đẹp bội phần.
Nữ tử trang điểm là một môn học ở Vân gia, do Thôi Dao dạy. Trước kia Lý Tư luôn mang mặt mộc khuê nữ, không trang điểm, giờ thành phụ nhân rồi, nàng thấy mình nên trang điểm xinh đẹp một chút.
Đang vẽ mày ngài thì Vân Cẩn như lợn rừng xông vào. Nghe Vân Cẩn có chút hoảng loạn kể xong, Lý Tư dựa vào lòng hắn:" Ngốc lắm!"
Vân Cẩn cuống lên:" A gia vẫn giận chuyện cô cô có thai chẳng kết hôn chẳng có gia đình, muốn đợi tỷ có thai rồi mới quá môn, còn muốn toàn bộ người Trường An chê cười tỷ."
Lý Tư yếu ớt nói:" Vậy thì đệ càng phải yêu thương ta hơn mới được, cũng nhất định phải cưới ta, nếu không thanh danh ta hỏng rồi, không gả đi được nữa."
Vân Cẩn thở phì phò, đầu óc thông minh tỉnh táo thường ngay bây giờ rối loạn như nồi canh hẹ, trong đầu trừ cảnh Lý Tư vác cái bụng to bị người ta chửi mắng ra thì không còn gì khác.
Nghĩ cũng phải thôi, sự thông minh của hắn trước giờ là để đối phó với người khác, bây giờ đối diện với a gia mà hắn luôn tôn kính như thần minh, thực sự không sao quyết đoán nổi.
Lý Tư thấy thân sắc Vân Cẩn tái nhợt, đứng dậy lấy tay xỉa vào trán hắn:" Con ngỗng ngốc, có gì mà sợ chứ?"
"Chẳng qua là bụng to lên thôi, có gì đâu, huống hồ người gả là đệ, càng chẳng có gì đáng sợ, khi đó ta tiến môn, Vân thị song hỉ lâm môn ... Ha ha ha, lúc đó mất mặt là a gia, a nương, cùng với phụ hoàng, mẫu hậu ta. Bọn họ thích đấu với nhau thì cứ đấu, vê phần chúng ta mà nói, đây lại là chuyện mừng lớn."
Vân Cẩn đờ đẫn nhìn Lý Tư mặt như hoa đào:" Sao ta cứ thấy chỗ nào đó không đúng nhỉ?"
Lý Tư thấy môi Vân Cẩn khô cong, rót cho hắn một chén nước, chẳng để chuyện vào trong lòng:" Rõ ràng hai chúng ta tự quyết định chuyện cả đời làm a gia không vui, thường ngày a gia luôn coi mình là người tiến bộ cởi mở, không tiện mắng đệ, cho nên mới dọa đệ."
"Ta do a gia, a nương nuôi lớn, tốt hay xấu đều do họ, nếu xảy ra vấn đề là do họ dạy ta không tốt. Nếu a gia lấy chuyện này ra gây sự với phụ hoàng, mẫu hậu ta, ai thắng ai bại khó nói."
Vân Cẩn hoang mang:" Sao tỷ đột nhiên thông minh thế?" Lý Tư hừ một tiếng:" Trước kia ta sợ a gia không cho đệ cưới ta, nên lúc nào cũng phải lấy lòng a gia, giả ngốc làm a gia vui, bây giờ ván đã đóng thuyền, ta không phải giả ngốc nữa."
"Bây giờ ta chính là đại phụ Vân gia, nếu còn giả ngốc để người ta coi thường Vân gia ta à?”
Vân Cẩn chấn kinh nhìn Vân Cẩn, đưa tay dứt tóc, càng lúc càng thấy sai rồi.
Lý Tư nâng mặt Vân Cẩn, cười hì hì:" Sao lại ngốc như vậy chứ, ai nói với đệ là nam nữ tiếp xúc nhất định có con?"
Khi Vân Cẩn lần nữa quay lại gặp phụ thân thì tâm tĩnh đã vững như chó già, còn uống cạn chén rượu phụ thân rót cho.
Vân Sơ liếc nhi tử một cái, khinh bỉ:" Thứ vô dụng."
Vân Cẩn cười nịnh:" Hôn sự chầm chậm thôi ạ, không vội."
Vân Sơ ăn xong đập đũa xuống bàn bỏ ra ngoài, thời gian này trừ đàn voi và con ngựa mận chín ra, y nhìn cả nhi tử mình cũng thấy khó chịu.
Hôm sau Vân Sơ hạ lệnh nhổ trại chính thức lên đường trở về, đàn voi tất nhiên phải để lại tây nam, khí hậu phương bắc không hợp với chúng, huống hồ dẫn chúng đi qua sạn đạo cũng không dễ dàng. Buổi sáng Vân Sơ cho người mang thật nhiều đồ ăn ngon tới cho đàn voi, cho chúng ăn lần cuối rồi nhảy lên con ngựa mận chín đi, không ngờ đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng bước chân râầm rập, tiếng kêu tu tu liên hồi, quay đầu lại thấy sáu con voi chạy theo mình.
Con voi đực nhỏ liên tục dùng vòi cọ vào người Vân Sơ, quyến luyến vô cùng, Vân Sơ vuốt ve nó rồi quyết định dẫn sáu con voi đi theo, năm con còn lại vẫn đang ăn thì để lại.
Lý Kính Huyền sau khi gặp Hà Cảnh Hùng liên thấy tên này đang giả ngốc, thậm chí ông ta dám phán định, chỉ cần tới Lạc Dương, bệnh của Hà Cảnh Hùng sẽ không thuốc mà lành, hơn nữa còn cáo trạng Vân Sơ. Cho nên ông ta hai lần ám thị Vân Sơ giết Hà Cảnh Hùng, ông ta sẽ vờ không thấy, nếu cần còn làm chứng có lợi cho Vân Sơ.
Vân Sơ nhịn không tóm đầu Lý Kính Huyền ấn xuống nước. Binh mã kéo dài liên miên rời Thạch Thành tới Thục, ra đi vô cùng dứt khoát, từ đầu tới cuối Vân Sơ không hỏi tới chuyện trong thành, ngoài việc trong quân doanh, y không can thiệp vào bất kỳ việc nào khác.
Hành vi quang minh lỗi lạc của Vân Sơ khiến phán đoán của Lý Kính Huyền lần nữa xuất hiện sai lệch, ông ta cho rằng Hà Cảnh Hùng bị đuối nước thật.
Vàng cám của người Bạch Man được Vân Sơ nấu chảy luyện thành kim bài, năm vạn tướng sĩ chinh phạt tây nam mỗi người một cái nặng một lượng, là mười quan tiền.
Tất nhiên tướng sĩ có công thì thưởng riêng, tóm lại là bao nhiêu vàng lấy được ở tây nam, y thưởng hết cho bộ hạ, bản thân không lấy một chút nào.
Lý Nguyên Sách được 5000 lượng vàng, khiến mấy rương gỗ chương mà hắn chuẩn bị sẵn không được lấp đầy.
Khương Hiệp thì khác, vô cùng hài lòng với thu hoạch của mình.
"Vân Sơ quá bá đạo, ai cho phép y...'
Chưa đợi hắn nói hết, Khương Hiệp đã nhịn suốt cả cuộc viễn chỉnh, lúc này trên đường về không nhịn được cho một cái tát, còn đè hắn xuống đất:" Ngươi nghe rõ cho lão tử đây, nếu như ngươi gây chuyện, hại lão tử không còn số vàng này, hại tướng sĩ mất phần thưởng đã tới tay, ngươi có tin ngươi chết trên đường không?"
Lý Nguyên Sách rống lên:" Lão tử là Triệu quận vương, ai dám?"
ebookshop.vn