Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1602 - Q7 - Chương 127: Lại Thêm Một Người Nữa.

Q7 - Chương 127: Lại thêm một người nữa. Q7 - Chương 127: Lại thêm một người nữa.Q7 - Chương 127: Lại thêm một người nữa.

Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp va chạm được thân binh hai người can ngăn, không xảy ra hậu quả đáng tiếc nào, chuyện mau chóng đến tai Vân Sơ, tới lúc cắm trại nghỉ ngơi, y sai Ân Nhị Hổ áp giải cả hai tới chỗ mình.

"Nghe nói ngươi có ý kiến với số vàng được chia à?" Vân Sơ gập cuốn Sơn Hải Kinh hay xem lại, nhìn Lý Nguyên Sách:

Lý Nguyên Sách mặt trắng bệch, môi run không ngừng, nửa ngày trời mới nói ra lời:" Ít quái"

Vân Sơ gật đầu nói với Khương Hiệp:" Đem vàng của hắn chia cho tướng sĩ phía dưới, nói là bản soái và Triệu vương thương tướng sĩ nên thưởng thêm."

"Vâng!" Khương Hiệp đáp to đi làm ngay, chẳng thèm nhìn Lý Nguyên Sách một cái:

Lý Nguyên Sách bóp chặt tay:" Đại tướng quân sỉ nhục phủ Triệu quận vương, ngài thấy thế thích hợp sao?"

Vân Sơ lại nói:" Ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ, nói Lý Nguyên Sách ngươi giữa hai quân khiếp đảm thoái lui, không dùng được, ta còn nói với bệ hạ, ngươi tham ô quân lương, uống máu binh sĩ."

Toàn thân Lý Nguyên Sách run một cái hét lớn:" Bệ hạ không tin."

Vân Sơ thở dài:" Ta biết lần này xuất chinh tây nam, ngươi mang kỳ vọng rất lớn, nhưng ngươi lên trận khiếp sợ chưa nói, còn đùn đẩy trách nhiệm. Nếu không phải chiết trùng đô úy phía dưới đều hữu dụng, ngươi đã làm chuyện mất mặt rồi. Còn nữa, ngươi lập thương đội lớn tới tây nam nhưng không kinh doanh được gì, ngươi cho rằng là lỗi của ta, khiến ngươi tổn thất lớn."

"Không hiểu ngươi nghĩ cái gì."

Lý Nguyên Sách rống lên:" Ta không như thế."

Vân Sơ lại cảm thán:" Triệu quân vương xưa anh minh..."

Không đợi Vân Sơ nói hết, Lý Nguyên Sách hung hăng cắt lời:' Ta không bằng phụ tổ thì sao, ta là Triệu quận vương, ngươi đố ky với ta, nên luôn làm nhục ta, luôn gây khó dễ cho ta..."

Vân Sơ lạnh lùng nhìn Lý Nguyên Sách gầm rống như điên, tay đặt lên bàn, ánh mắt nhìn giá đặt lệnh tiễn, có vẻ trâm tư.

Lý Nguyên Sách la hét xong thì dũng khí cũng bay sạch, nhìn gương mặt lạnh băng của Vân Sơ, hai chân nhữn ra, quỳ sụp xuống:" Mạt tướng lỡ lời..."

Ánh mắt Vân Sơ vượt qua bàn, nhìn Lý Nguyên Sách quỳ ở đó:" Vì sao?"

Lý Nguyên Sách đầu dán sát đất:" Mạt tướng muốn lập công..."

Vân Sơ lắc đầu:" Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ở trận Nguy Sơn, mới đầu ngươi còn cùng sĩ tốt đánh vào trận địch, dần dần ngươi chạy ngược về làm loạn quân trận là sao?"

"Nếu không phải các chiết trùng giáo úy dùng mạng chống đỡ thì trận chiến Nguy Sơn, ngươi đã chiến bại."

"Thân là tướng cầm quân, ngươi không cần lấy thân làm sĩ tốt, phái chiết trùng giáo úy lên là được. Nhưng nếu ngươi lựa chọn xung phong, vậy thì đừng quay đầu chạy về, làm quân ta tổn thất gần nghìn quân sĩ vô nghĩa."

"Nói đi, vì sao?"

Lý Nguyên Sách run bần bật:" Mạt tướng nên chiến tử ở đó, nhưng sợ quá."

Vân Sơ không biết nói gì hơn, lúc máu dâng lên đầu thì hùng hổ xông lên trận, lúc bình tĩnh lại thì gan nhát hơn chuột, không thấy địch thì hắn cho rằng mình là thiên hạ vô địch, gặp địch rồi hắn nhận ra mình chẳng là cái thá gì. Nhưng đợi khi lui về, hắn lại thấy mình cái thế vô song, quên mất bản thân là ai...

Lần đầu tiên Vân Sơ gặp loại người thế này:" Lý Nguyên Sách, ngươi trở vê dâng tấu từ bỏ tước vị đi..."

Lý Nguyên Sách vừa nghe tới đó muốn hét lên, ngươi không phải hoàng đế, hắn là một vị vương gia, không ngờ chịu nhục nhã như thế mà không hét ra được.

"... Đem tước vị để lại cho huynh đệ ngươi, ngươi là kẻ trời sinh hèn nhát, nhưng tước vị này khiến ngươi trở nên lớn gan, rồi khi khôi phục bản thân, ngươi lại lộ nguyên hình. Đi đi, bản soái muốn tốt cho ngươi thôi." Vân Sơ phẩy tay:

Lý Nguyên Sách đờ đẫn:" Ngươi không giết ta à?"

Vân Sơ thở hắt ra:" Nếu ngươi tiếp tục la hét trong quân trướng, ta sẽ giết ngươi, nhưng về sau ngươi lại quỳ xuống cầu xin, bảo ta giết ngươi thế nào?"

Lý Nguyên Sách khóc rống lên:" Ngươi không thèm cả giết ta."

Vân Sơ bình tĩnh nói:" Tướng sĩ theo bản soái xuất chinh, bản soái có nghĩa vụ cố gắng đưa họ trở về bình an, ngươi không chết trên đường xuất chinh, ta không muốn sử gia ghi chép - Vân soái phá tây nam, thế như trẻ tre, tổn thất trưởng sử hành quân."

"Bởi thế ta không giết ngươi, còn về phần bệ hạ phái ngươi tới trong quân, ta coi như giúp bệ hạ trông trẻ một lần."

Lý Nguyên Sách ôm mặt khóc to mà đi, tiếng khóc thê thảm tới người sắt đá nhất cũng không đành lòng.

Sáng hôm sau quân tư mã Khương Hiệp tới báo, Lý Nguyên Sách nhảy sông tự tận rồi.

"... Còn may thân tùy kịp cứu lên, người thì còn sống, nhưng giống với Lại bộ thị lang Hà Cảnh Hùng, cũng điên rồi, đang chỉ cây nói cái gì mà do mình ăn..."

Vân Sơ nghe báo lấy tay xoa mạnh mặt, yếu ớt tới mức đó, thôi thì chết cũng là một sự giải thoát cho hắn:" Trương Đông Hải được chức hành quân đại tổng quản sung sướng tới mức muốn xẻo trym để biểu lộ lòng trung thành với bệ hạ, xem bộ dạng hắn chắc giờ điên rồi. Ngươi vạn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì đấy, nếu không sử gia viết bản soái lần này xuất chinh, tổn thất hết đại tướng, chỉ bản thân bình an trở về..."

Khương Hiệp hết sức đồng cảm với Vân Sơ, chắp tay nói:" Mạt tướng sẽ không như thế."

Nghe nói Triệu quận vương Lý Nguyên Sách cũng điên rồi, Lý Kính Huyền ở Thạch Thành ngay trong đêm cưỡi ngựa tới thăm.

Khi ông ta tận mắt nhìn thấy Lý Nguyên Sách, Hà Cảnh Hùng ngồi song song trên xe ngựa, nói những lời ngớ ngẩn không ai hiểu gì. Gặp lại Vân Sơ, Lý Kính Huyền thấy lông tóc dựng cả lên.

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Trên xe ngựa còn chỗ đấy, ngươi có muốn lên đó không?"

Lý Kính Huyền đứng cách xa Vân Sơ hỏi:" Vì sao?"

"Ta cũng muốn biết đây."

"Nếu bọn họ về tới Lạc Dương đột nhiên khỏi bệnh thì sao?"

Vân Sơ cười thoải mái:" Vậy thì đó là chuyện tốt, bút của sử gia rốt cuộc bỏ qua cho Vân mỗ rồi."

Lý Kính Huyền thở dài:" Có lẽ đó là báo ứng."

Nếu chỉ một mình Hà Nguyên Cảnh bị điên, Vân Sơ có thể dâng lên bản tấu dài dằng dặc, giờ Lý Nguyên Cảnh cũng điên nốt, y thực sự không biết nói gì.

Có lẽ Lý Kính Huyền nói đúng, đây là báo ứng.

Vân Sơ thấy mình phải mau chóng dẫn quân rời khỏi rừng rập tây nam thôi, nơi này xúi quẩy quá.

Bởi thế đại quân lúc tiến thì thong thả chậm chạp, lúc lui thì khiến người ta có cảm giác hốt hoảng như chó nhà tang, chẳng hề giống quân khải hoàn.
Bình Luận (0)
Comment