Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1603 - Q7 - Chương 129: Lệ Chỉ Gây Phiền Toái. (1)

Q7 - Chương 129: Lệ chỉ gây phiền toái. (1) Q7 - Chương 129: Lệ chỉ gây phiền toái. (1)Q7 - Chương 129: Lệ chỉ gây phiền toái. (1)

Lý Trị ngắt một quả lệ chi trên cành, bóc vỏ cho vào miệng hết sức thuần thục, vì đây không phải lần đầu hắn ăn thứ quả này nữa, quả đều rất tươi vì mới được hái từ trên cây xuống.

Hồi lâu sau hắn nhả ra hạt lệ chi lớn, nói:" Vân Sơ lần này đuổi hết dân phu vào Thục trở về chỉ để mang theo sáu trăm cây lệ chỉ sao?"

Vũ Mị cũng nhả hạt đáp:" Vân Sơ lần này đánh trận hết sức nhàn nhã, vào rừng rậm còn chẳng mang theo chút dân phu nào, tất nhiên y rảnh rang an bài người mang ít đồ ăn về."

Lý Trị lại bóc thêm quả lệ chi nữa:" Phái y đi xuất chinh, trẫm rất yên tâm."

"Bệ hạ cho rằng bằng vào thánh chỉ trong tay Trương Đông Hải là có thể thuận lợi lấy được ấn hành quân tổng quản Kiếm Nam Đạo của Vân Sơ sao?"

"Nàng muốn cược không, cược trăm cây lệ chi trong tay nàng."

Vũ Mị dứt khoát lắc đầu:" Thiếp không cược."

Lý Trị tiếp tục ngắt lệ chi ăn, có lẽ ăn nhiều lệ chi lên nóng, tức giận nói:" Lạc Dương được 300 cây, Trường An được 300 cây, y phân chia công bằng thật."

"Bệ hạ, tướng quân xuất chinh trở về nào chẳng làm vài việc không hay tự bội nhọ bản thân, tránh bệ hạ nghĩ nhiều."

"Y còn phải tự bôi nhọ bản thân à? Toàn thân y vốn đầy tội rồi, giám quân của trãẫm đuối nước bị điên, trẫm mà truy cứu thì đã chém chín họ của y rồi, còn cần y làm ra mấy chuyện ngớ ngẩn sao?"

Bình thường Vũ Mi sẽ chỉ trích Vân Sơ vài câu, thể hiện nàng và y đứng ở thế đối lập, nhưng ở chuyện này nàng không cần nhiều lời.

Tất cả phải xem hành động tiếp theo của Vân Sơ nữa, nếu y ngoan ngoãn giao ra quân quyền, vậy thì hoàng đế sẽ tin y, đại quân thắng lợi trở về, không nên bị chỉ trích.

Nếu Vân Sơ lề mề không chịu giao lại ấn đại tổng quản, vậy không cần nhiều lời nữa, Vân thị sẽ bị bao vây trùng trùng, Vân Sơ chỉ còn đường tự trói mình tới Lạc Dương thỉnh tội.

Đế hậu hồi lâu không ai nói gì, lặng lẽ ngồi trong đại điện Thượng Dương cung ăn lệ chi, lát sau có hoạn quan cầm phong thư run run bò vào, trong lòng Lý Trị dâng lên linh cảm không lành, không ngờ hoạn quan đó lại dâng thư cho hoàng hậu.

Vũ Mị xem thư xong, vẻ mặt không thay đổi nhiều, đưa mật báo cho Lý Trị:" Bệ hạ, sớm chuẩn bị hôn sự cho An Định đi."

"Vân Sơ đã dâng tấu cầu thân đâu."

"Vì bệ hạ có đứa nữ nhi vô dụng, nó và Vân Cẩn đã..."

Lý Trị vừa xem lướt qua vài dòng đã đúng đùng nổi giận ném lệ chi xuống đất, đu hắn chẳng mấy quan tâm tới đứa con này, nhưng đó là công chúa, không phải có thể tùy tiện đụng vào:" Tặc tử ngươi dám!"

Vũ Mị nhếch môi:" Chỉ sợ An Định có thai, bệ hạ nên sớm có quyết định, tránh khi đó tạo thành cảnh khó coi."

Lý Trị rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ngồi xuống, ăn liền ba quả vải mới nói:" Công chúa phạm lỗi, tội tại tiên sinh Vân Sơ, trẫm muốn xem xem, Vân Sơ y giải thích chuyện này thế nào."

Nhà đế vương lắm chuyện thối nát, từ xưa tới nay đã là như thế.

Tình thân với nhà đế vương mà nói là thứ di truyền bị thiếu hụt, là thứ u ác tính phải trừ bỏ.

Cho nên ai bị nhà đế vương làm tổn thương tình cảm là đáng đời, ngươi đi đòi hỏi cái thứ vốn không có, chẳng phải đáng đời là gì?

Vũ Mị rời đi rồi, chuyện hôn sự nàng cần sớm an bài, tránh tới lúc trở tay không kịp, hoàng gia có thể bỏ cái gì chứ không thể bỏ thể diện.

Gấu lớn đi vào, tới bên cạnh Lý Trị há mồm muốn ăn lệ chi, Lý Trị liên cho nó, gấu lớn ăn nguyên cả cành. Lệ chi Vân Sơ tặng không lớn, chủ yếu là vì tiện vận chuyển, hệ rễ không phát triển lắm, quả trên cây không to được. Lý Trị sai người đánh giá chi phí đem lệ chi từ Thục tới Lạc Dương, định ăn xong mùa này thì về sau không ăn nữa, tốn kém quá kinh người.

Lần này chẳng qua vì Vân Sơ điều dân phu vào Thục về Trường An trước, cho nên mới có nhân thủ sung túc làm việc này, chứ nếu chỉ vì ăn một quả lệ chỉ mà làm thế, lệ chi tuy ngon, Lý Trị không ăn nổi.

Chính vị Vân Sơ dâng lên hơi ít mới khiến Lý Trị tức giận, không nói cũng biết 300 cây lệ chi còn lại đi đâu.

Người cha hòa thượng của y nhất định được 100 cây, chuyện này Lý Trị không tiện so đo, hoàng đế tuy là quân phụ toàn thiên hạ, rốt cuộc không phải cha.

Sư phụ đạo sĩ của y nhất định tặng 100 cây, chuyện này có thể hiểu, Lý Trị không tiện so đo, tranh giành lệ chi với lão thần tiên, dù là hoàng đế cũng bị thiên hạ thóa mạ.

Tặng cho lão bà 100 cây lệ chi thì Lý Trị thấy chuyện này cần phải bàn, có điều ai bảo hắn là quân vương thịnh thế chứ, đi so đo với một phụ nhân chẳng phải hẹp hòi à?

Muôn phần tội là ở tên Vân Sơ đó.

Hoàng đế được 100 cây, hoàng hậu được 100 cây, thái tử cũng 100 cây, chuyện này thì rõ ràng là y không đúng, nhưng trong thư Vân Sơ nói, sức khỏe của hắn tương khắc với lệ chi, không nên ăn nhiều.

Nói ra đó là tấm lòng của thần tử.

Chỉ là không biết số lệ chi này Vân Sơ gửi đi lúc nào, trước khi biết nhi tử khốn kiếp của y làm chuyện khốn kiếp, hay là sau đó? Nhẩm tính thời gian thì khả năng sau cao hơn, vậy y muốn thể hiện cái gì qua sự phân phối những cây lệ chỉ này?

Nghĩ tới đó Lý Trị chẳng còn thấy số lệ chi này ngon nữa, hỏi:" Lệ chi của thái từ đem mời ai?"

Thụy Xuân như mọi khi, tựa bóng ma từ sau một cái cột lướt ra:" Bẩm bệ hạ, thái tử gần như mời hết văn võ trong triều ạ."

Lý Trị lấy làm lạ:" Gần như à ... Vậy ai không được mời?" "Huynh đệ Vũ thị cùng với Bắc Môn học sĩ ạ."

"À ... Vậy thì đưa tới cho Đông cung 50 cây lệ chỉ nữa."

Thụy Xuân nhận lệnh rời đi, Lý Trị nói thêm:" Đưa tới cho hoàng hậu 30 cây, tránh hoàng hậu tổ chức tiệc không đủ dùng."

Đợi thêm một lúc không thấy hoàng đế dặn dò gì thêm, hắn đi ngược lùi ra ngoài, sau đó an bài người làm việc.

Số lệ chi còn lại Lý Trị chẳng giữ, sai chia cho phi tần hậu cung mỗi người một cây, rất nhiều người không được.

Phân phối hết lệ chi, Lý Trị thấy toàn thân nhẹ nhõm, dù Vân Sơ có ý đồ gì cũng vô ích, dùng khăn tay lau đi mắt phải hơi chút là chảy mủ, khẽ thở dài rồi dẫn gấu lớn đi sâu vào rừng trúc.

"Trời cao không nên đối xử với ta như thế..." Sâu trong rừng, Lý Trị nói với gấu lớn như vậy:

(*) Lệ chi là quả vài chắc mọi người đều biết, ở bên mình còn có vụ án Lệ chỉ viên nổi tiếng.
Bình Luận (0)
Comment