Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1604 - Q7 - Chương 130: Lệ Chỉ Gây Phiền Toái. (2)

Q7 - Chương 130: Lệ chỉ gây phiền toái. (2) Q7 - Chương 130: Lệ chỉ gây phiền toái. (2)Q7 - Chương 130: Lệ chỉ gây phiền toái. (2)

Thái tử Lý Hoằng chẳng coi trọng lệ chi, ngon đấy, chỉ ăn vui vài quả cho biết thôi.

Thái tử phi Bùi Uyển Oánh hận không thể treo mình lên cây lệ chỉ để ăn cả ngày, Lý Hoằng thì không muốn nhìn thêm một cái.

Cho nên khi thái tử phi vì ăn lệ chỉ quá nhiều mà toàn thân mệt mỏi, mặt mày nhợt nhạt, Lý Hoằng càng xem thường. Đã nói thứ gì ăn quá nhiều cũng không tốt, đường đường thái tử phi, chút năng lực kiềm chế cũng không có, để người ta cười cho.

Hứa Kính Tông càng già càng thêm tinh thần, có lẽ vượt qua được cái ngưỡng 84, một lọn tóc trên đầu không ngờ lại biến đen một cách thần kỳ. Ai ai cũng bảo đó là dấu hiệu cải lão hoàn đồng, Hứa Kính Tông càng cho là như thế.

Ông ta không còn dở sống dở chết ru rú trong nhà không đi đâu nữa, giờ đây ông ta chẳng những suốt ngày lượn lờ trong Đông cung, còn tham gia triều hội mấy lần.

Thái tử còn vì chuyện này mà len lén nhờ Vân Na giúp hắn hỏi lão thần tiên, đây có phải là dấu hiệu cải lão hoàn đồng không, lão thần tiên trả lời ngắn gọn - Sắp chết rồi!

Mặc dù không biết vì sao lão thần tiên lại nói như thế, Lý Hoằng vẫn tin, vì ở đạo trường thọ, không một ai có quyền phát ngôn hơn lão thần tiên.

Hứa kính tông liên một lúc ăn ba mươi quả vải, sau đó ngồi trên bô một ngày, một ngày sau không sao ngồi dậy được nữa, ông ta từ bỏ tôn nghiêm, ngủ tại chỗ, ỉa tại chỗ. Ba ngày sau Lý Hoằng đi thăm, phát hiện lọn tóc đen của Hứa Kính Tông đã trắng hết, gây không còn ra người nữa.

"Vân Sơ làm hỏng đại đạo của lão phu rồi!"

Nghe Hứa Kính Tông nói vậy, Lý Hoằng chỉ biết thở dài.

Lão thần tiên có được một trăm cây lệ chi, ông ăn dăm ba quả, số còn lại chỉ lợi cho Kỷ vương Lý Thận và Vân Na, cùng đám đại phu thái y viện.

Huyền Trang đại sư có được một trăm cây lệ chi thì nghe đâu ăn đúng ba quả, còn lại cho hòa thượng trong chùa Đại Từ Ân, cùng với thiện nam tín nữ đã cung phụng rất nhiều tiền. Số vải trên cây ông không ăn hết chui vào miệng Vân Cẩm, Vân Quan Quan và Vân Loan.

Vân thị có được một trăm cây lệ chi, trong nhà chỉ ăn lệ chỉ trên hai cây, số còn lại tặng mỗi nhà năm quả, tặng khắp Trường An.

Chẳng ai ăn lệ chỉ bị làm sao, mỗi Hứa Kính Tông là ăn tới 30 quả, mất cả dấu hiệu cải lão hoàn đồng, thực sự chẳng thể trách ai được.

Lý Hoằng là người tôn sư trọng đạo, tuy Hứa Kính Tông giờ nửa sống nửa chết, hắn mỗi ngày tới thăm hỏi, thuốc thang.

Còn về phần dân gian, ai ai cũng biết lệ chỉ ngon, chỉ là không mấy người biết tư vị thế nào, những quen viên thương cổ tới từ Thục lúc tụ hội có thêm nhiều đề tài bàn tán.

Vân Sơ tiếp tục dẫn đại quân băng rừng vượt núi, vì đẩy nhanh tốc độ hành quân, thậm chí khi đi qua Kiếm Môn Quan, Vân Sơ đem toàn bộ thuốc nổ trong quân giao thủ tướng Diêu Hồng.

Tất nhiên chẳng phải y tặng miễn phí, mà là một điều trong ý chỉ của hoàng đế, thuốc nổ của Đại Đường không ổn định lắm, thường phát nổ trong quá trình vận chuyển, mỗi năm vì vận chuyển thuốc nổ mà người chết không ít.

Tuy thế xưởng thuốc nổ của Đại Đường chỉ có hai cái, một ở Trường An, một ở Lạc Dương.

Các biên tướng không chỉ một lần dâng tấu lên hoàng đế, hi vọng kiến lập xưởng thuốc nổ ở các nơi, hoàng đế không đồng ý, còn hạ chỉ trách mắng biên tướng muốn lập xưởng thuốc nổ trên địa bàn của mình, mấy biên tướng kiến nghị hăng hái nhất bị giết.

Từ đó trở đi không ai dám nói tới chuyện lập xưởng thuốc nổ ở nơi khác nữa.

Không chỉ đem thuốc nổ để lại ở Kiếm Môn Quan, mà ngay cả 2000 bộ giáp sắt trong quân cũng để lại, lấy đi 2000 bộ giáp bị loại bỏ.

Rời khỏi Kiếm Môn Quan là không liên quan tới đất Thục nữa, mà vào Kiếm Môn Quan là không còn dính líu tới Quan Trung. Kiếm Môn Quan thực sự là cánh cửa khống chế ra vào giữa Thục và Quan Trung.

Nếu Vân Sơ hai lòng thì lúc này nên bố cục ở Kiếm Môn Quan, tránh về sau nơi này địa thế hiểm yếu khó đánh.

Qua Lợi Châu, đường xá trở nên bằng phẳng, Lý Tư cưỡi ngựa không ngừng lượn lờ trước mặt Vân Sơ, thậm chí còn làm động tác nguy hiểm cúi mình hái hoa dại trên mặt đất.

Vân Sơ tất nhiên biết Lý Tư có ý gì, có điều y mặc xác, đợi vê Trường An, nha đầu này đừng hòng qua được ải Ngu Tu Dung.

Bức tượng điêu khắc Vũ Mi ở Lại Châu bây giờ be bét để đó, không ai tiếp tục nữa, mà đám Bách ky ti ở Lợi Châu nghe nói Vân Sơ sắp đi qua thì toàn bộ tới Ba Châu xa xôi làm việc, chắc là hai ba tháng nữa mới vê.

Ngày mai bắt đầu phải vượt Tần Lĩnh rồi, Vân Sơ định nghỉ ngơi dưới Tần Lĩnh năm ngày.

Sau khi cắm trại, Vân Sơ và Khương Hiệp đi thăm hai người Hà Cảnh Hùng và Lý Nguyên Sách, một người vẫn nói hổ muốn ăn thịt ta, một người nói là ta ăn đấy, chung sống rất hài hòa, mặt lại chân thành, khó nói là hai người này rốt cuộc có điên hay không.

Khương Hiệp nhìn thế nào cũng không nhận ra:" Đại soái thấy hai bọn họ có phải giả vờ không?”

Vân Sơ lắc đầu:" Thật hay giả có sao, người ta rõ ràng không muốn nói chuyện tử tế với ta. Người ta điên rồi, ta chẳng thể giết được, nếu không tới Lạc Dương chẳng thể ăn nói với bệ hạ."

"Hạ quan lo thế này thì về sau một khi có người phạm quân quy, cứ giả điên giả dại chẳng phải là qua rồi sao?"

"Ta làm gì được chứ? Xưa nay đâu phải tướng quân đắc thắng về triều đều có thể bình an lui về."

Khương Hiệp thấy Vân Sơ mặt đầy vẻ bất lực, chắp tay nói:" Đại soái không cần lo, lần này viễn chinh tây nam, đại soái không có bất kỳ chỗ nào không ổn, toàn bộ quân vụ đã được đại soái hoàn thành, thậm chí đại soái còn xác lập đại cục bình yên trăm năm cho tây nam, đây là điều không có trong quân vụ."

"Bọn họ muốn công lao là chuyện của họ, mạt tướng không tin bọn họ có thể đặt điều không hay về đại soái."

Vân Sơ gật đầu:" Vậy thì lúc đó nhờ ngươi nói tốt với bệ hạ rồi."

"Đó là điều tất nhiên."

Trước mặt là Tần Lĩnh mây mù quấn quanh đại quân nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho hành trì vượt núi gian nan.

Lý Tư đi vào lều của Vân Sơ, cẩn thận bê theo một cái khay son, trên khay là bàt canh vẫn còn bốc khói, có vẻ là vừa mới rời nồi.

"A gia, đây là canh gà con nấu để a gia bồi bổ sức khỏe."

Vân Sơ cầm canh gà lên uống, nhưng không nói chuyện với Lý Tư, thoáng cái uống hết bát canh, ăn hết thịt gà, ném bát vào khay rồi làm việc của mình.

Lý Tư rưng rưng nước mắt, lặng lẽ dọn dẹp bát rồi rời đi, a gia vẫn không chịu nói chuyện với nàng.
Bình Luận (0)
Comment