Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1605 - Q7 - Chương 131: Con Cái Lớn Chẳng Nghe Lời Cha Mẹ. (1)

Q7 - Chương 131: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (1) Q7 - Chương 131: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (1)Q7 - Chương 131: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (1)

Đời này chuyện Lý Tư sợ nhất không gì hơn sự lạnh nhạt từ phu phụ Vân Sơ.

Nhưng nàng không hối hận chuyện mình cùng làm với Vân Cẩn.

Cho nên chuyện bế tắc ở đó.

Cho dù a gia không nói chuyện với mình khiến Lý Tư đau lòng, nhưng nàng vẫn cho rằng, a gia chỉ tức giận nhất thời thôi, chỉ cần nàng từ từ dỗ dành, sớm muộn cũng có kết quả tốt.

Vân Sơ sao không biết tâm tư của Lý Tư, dù gì cũng là đứa con mình nuôi lớn, dù nó phạm lỗi chẳng thể bỏ nó, làm thế chẳng những Lý Tư đau lòng, y cũng không dễ chịu.

Con cái lớn lên, cha mẹ liền thành bên yếu thế, cha mẹ càng yêu thương con cái đều yếu thế hơn. Dù Vân Sơ là người cứng rắn thì ở chuyện con cái, y chỉ làm ra vẻ lạnh lùng mà thôi.

Vì biết điểm yếu của mình, cho nên Vân Sơ mới phải yêu cầu nghiêm khắc với đám Vân Cẩn, chỉ có con cái trở nên cường đại, người khác mới không thể lợi dụng chúng để uy hiếp y.

Chuyện chính trị không thể nói y nhìn thấu được hết cạm bẫy, nhưng muốn bẫy được y không phải chuyện dễ dàng.

Chuyện kinh tế thì rất ít người có kiến thức vượt qua được Vân Sơ, thương nhân toàn Đại Đường này chẳng đủ làm một thìa canh cho y húp.

Nhưng mà chỉ một mình Lý Tư khiến Vân Sơ chẳng biết phải làm sao.

Thời gian qua Vân Cẩn và Lý Tư sau khi nếm trái cấm lại trở nên quy củ lễ độ, chứ không suốt ngày quấn lấy nhau như người khác.

Có lẽ đột phá cửa ải cuối cùng là điều Lý Tư cần, để nàng hoàn toàn yên tâm, chỉ còn đợi Vân Cẩn tới cưới mình.

Chuyện làm Vân Sơ phải bó tay, trong mắt Ngu Tu Dung lại chẳng là cái gì, sau khi nàng nhận được thư của Vân Sơ liền xách gậy đi tìm Thôi Dao tính sổ.

Thôi Dao nghe Ngu Tu Dung nổi giận trách mắng thì cười tới gập người:" Mỹ Ngọc Nhi rốt cuộc cũng giống một nam nhân rồi."

Ngu Tu Dung đùng đùng nổi giận:" Trẻ ngoan của Vân thị đều bị cô dạy hư."

Thôi Dao bĩu môi:" Mỹ Ngọc Nhi từ nhỏ quá nghe lời, ngoan ngoãn như búp bê gỗ, nếu nó mãi như vậy thì thực sự là đưa con mà phu phụ cô muốn à? Chẳng lẽ cô cũng muốn chúng từ nhỏ ăn mặc ra sao do mình quyết, lớn lên đọc sách gì do mình quyết, cưới thê tử thế nào do mình quyết, nuôi dạy con cái ra sao cũng do mình quyết?"

"Mỹ Ngọc Nhi rốt cuộc tự quyết định cuộc đời mình rồi, học sinh của Thôi Dao ta làm sao có thể là đứa bé quy củ bảo sao nghe vậy."

"Con người là phải ít nhất một lần phá vỡ chiếc lồng bao quanh, ít nhất một lần phải là chính mình, nếu không sống còn thú vị gì nữa."

"Nào nào nào, cô lấy uy phong của chủ mẫu ra cho ta một gậy đi, nếu gậy đổi lấy cả đời thống khoái của Mỹ Ngọc Nhị, ta làm lão sư cũng không uổng."

Ngu Tu Dung phì một cái:" Cô có bệnh rồi!"

Thôi Dao bu môi:" Phu thê cô mới là có bệnh, cứ làm như lời phu thê cô mới là chính xác, người khác đều sai hết vậy."

Ngu Tu Dung hừ mũi:" Ta không dám nhận câu đó, nhưng trên đời này có nam tử nào ưu tú hơn phu quân ta không?”

Thôi Dao làm động tác buồn nôn:" Quang Minh lý có Trần Lão Tam gánh phân, chẳng biết lấy một chữ, gánh phân cả đời nhưng thu nhận bốn đứa cô nhi."

"Đứa lớn nhất bây giờ là đại chưởng quầy một thương hành, lão nhị là hảo hán có tiếng trong giới đao khách, lão tam là khuê nữ gả cho một người đọc sách năm ngoái đồ tiến sĩ"

"Lão tử là mầm đọc sách, được một quý nhân coi trọng, Tứ môn học phá cách nhận vào. Ta dám nói, không tới hai năm nữa lão tứ có thể vào Quốc tử giám đọc sách, tương lai đỗ tiến sĩ không khó." "Phu quân cô nếu là một người gánh phân thì có bản lĩnh bồi dưỡng ra bốn đứa bé xuất sắc thế không?"

Điều kiện không thành lập, vì rõ ràng phu quân nàng không bao giờ rơi vào cảnh phải đi gánh phân cả đời, có điều vì tôn trọng ông già đó, Ngu Tu Dung không đáp, người khác rơi vào cảnh đó thì suốt ngày lo kiếm miếng ăn rồi, đâu rảnh đi làm việc khác.

Đó là ông già đáng tôn kính.

Thôi Dao đắc ý:" Trần Lão Tam không những làm được mà vào ngày đứa con út vào Tứ môn học, ông ta uống một bát rượu, mỉm cười ra đi trong sân nhà."

"Ha ha ha, nhìn người ta đi, chẳng những dạy được con, còn ra đi vào thời khắc vinh diệu nhất, không để con cái liên lụy vì có một người cha gánh phân, ông ta chết nhưng đi vào lòng bốn đứa con. Cô đợi mà xem, Trần Lão Tam này sẽ thành khai sơn thủy tổ Trần gia, con cháu Trần gia vì ông ta mà truyền đời."

"Còn phu quân cô nên luân lạc tới mức đó, với tính cách của y sẽ chiếm núi xưng vương, cuối cùng bị quan phủ chém đầu. Có thành tên đại đạo cũng bị quan phủ chém đầu, chẳng thể làm tấm gương tốt cho con cái đâu."

Điều này thì Ngu Tu Dung thừa nhận, với tính cách Vân Sơ, dưới tình huống cực đoan, làm gì có chuyện y nhân nhịn, kiên trì, dùng mạng nuôi dạy ba đứa con khôn lớn thành người.

Không thể nào.

Nhưng chính vì không cam chịu đó mà y mới có ngày hôm nay, kể cả y có không dạy ra được ba đứa con giỏi giang hơn người thì y cũng thừa sức để lại một gia nghiệp người khác phấn đấu cả đời không làm được.

Hơn nữa tất cả những điều Thôi Dao nói là nếu thôi, phu quân nàng không cần nếu, y đã làm được thật, không cần dùng chữ nếu lên mặt với người khác, mà dùng sự thật đạp vào mặt người ta.

Ví dụ như Thôi Dao cũng chỉ là tiên sinh mang về dạy con nàng.

Bởi vậy Thôi Dao càng phóng túng, càng nói nhiều, trong mắt Ngu Tu Dung chỉ là che giấu cảm giác thua kém ghen ty, rõ ràng so phu quân thì Thôi Dao phải cắn lưỡi mà chết.

Ngu Tu Dung rộng lượng một lần, không thèm tranh cãi, thổi phù một cái lên chén trà, nói:" Vậy cô nói xem, hôn sự của Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư phải làm sao đây?"

Điệu bộ của Ngu Tu Dung làm Thôi Dao hết sức khó chịu:" Tư Tư từ bé đã chẳng mong đợi gì nhiều vào cuộc sống này rồi, lớn lên thì một lòng gả cho Mỹ Ngọc Nhi. Với tính khí của nó, ta cứ nghĩ phải xảy ra chuyện từ lâu rồi mới đúng, không ngờ đến giờ mới xảy ra chuyện là vì trúng độc phu phụ cô."

"Chuyện tới mức này có bản lĩnh thì đừng cưới, xem xem sau đó xảy ra chuyện gì."

"Câm mồm thối của cô lại." Ngu Tu Dung hừ một tiếng:" Chúng ta đang nói tới hôn sự của bọn nhỏ, cô thích để chiêu đó dùng con cô đi."

"Đó là cô nghĩ thế, nhưng phu quân cô nghĩ gì đây, ta biết quân hầu cực hận chuyện bị Lý Hoằng hại Vân Na, chưa đánh chết thái tử đã là cực độ nhẫn nhịn rồi. Bây giờ cơ hội này, thế nào chẳng muốn trả hận cho hoàng gia, tới lúc ấy à, đợi kết quả tan đàn xẻ nghe đi." Thôi Dao tặc lưỡi luôn mồm:" Chậc chậc chậc, thật không dám nghĩ Tư Tư sẽ làm gì."

"Chuyện của Vân Na cho tới nay hai phu thê ta vẫn chưa nguôi giận." Ngu Tu Dung nhìn Thôi Dao khinh bỉ ra mặt:" Có biết vì sao bọn ta phải chấp nhận không?"

"Vì sao?"

"Đó là vì Vân Na thích Lý Hoằng, bây giờ cũng thế, cô nghĩ phu quân ta là loại ích kỷ tới mức vì hả giận cho bản thân mà làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của đám nhỏ sao?"

Thôi Dao cau mày :" Vậy cô còn hỏi ta làm gì?"

"Ta hỏi cô là hôn sự tổ chức lớn thế nào chứ không phải làm hay không? Cô ấy à, thông minh đấy, nhưng trong lòng toàn đố ky nhỏ nhen, đó là lý do cô chẳng thể bằng ta được."

Ngu Tu Dung nói xong ngẩng cao đầu như khổng tước rời đi, để lại Thôi Dao tức tới nghiến răng, giờ mới nhận ra mình trúng bẫy. Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment