Q7 - Chương 132: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (2)
Q7 - Chương 132: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (2)Q7 - Chương 132: Con cái lớn chẳng nghe lời cha mẹ. (2)
Ngu Tu Dung về thư phòng dâng tấu cho Vũ Mị, chính thức mở màn Vân gia thỉnh hôn hoàng gia, nhưng viết vài dòng lại bỏ, không ưng ý, mãi không biết phải dùng tư thái gì đối diện với chuyện này. Nàng tất nhiên không muốn làm hỏng chuyện của hai đứa bé, lại càng không chịu nhún mình.
Vân Cẩm từ xưởng xà phòng trở về nhìn thấy mẫu thân đang thu dọn bút mực, trên bàn còn một bản tấu viết dở, nàng bước tới mở ra xem, chuyện giữa Vân Cẩn và Lý Tư chỉ khiến nàng hơi cau mày chút chứ không bất ngờ gì:" Trong này a nương nói ca ca tốt quá rồi, hoàng hậu người ta nếu thấy a nương đang khoe khoang, không hứa hôn nữa thì sao?"
Ngu Tu Dung vừa rửa bút vừa nói:" Nếu chẳng phải không đủ giấy ta còn muốn viết nhiều hơn ấy chứ, cả thiên hạ có ai không biết ca ca con là bậc tuấn tài, chỉ có con nhìn cái gì cũng không vừa mắt."
Vân Cẩm càng đọc càng lắc đầu:" A nương viết thế này khiến hoàng hậu thấy Tư Tư tỷ không xứng với ca ca con, a nương không tón thành hôn sự này à?”
"Nhà ta chỉ nhận Tư Tư."
"Nhà ta và hoàng hậu xích mích chẳng phải ngày một ngày hai nữa, nếu hoàng hậu muốn làm hỏng chuyện thì sao? A nương phải biết, hai khuê nữ của Tiêu thục phi đều được nuôi thành lão nương tử rồi đấy."
Ngu Tu Dung kiêu ngạo:” Hoàng hậu không dám."
"A nương nhầm rồi, cứ xem lại chuyện hoàng hậu từng làm, trên đời này không có chuyện gì hoàng hậu không dám." Giọng Vân Cẩm có vài phần khâm phục:" Trừ khi a nương gửi tấu này cho thái tử, nhờ đưa lên bệ hạ, nếu qua tay hoàng hậu, con dám nói là sẽ hỏng chuyện."
"Nếu dâng tấu lên hoàng đế thì a gia con viết, ta viết là không nên."
"Nếu bình thường a gia con viết tấu thỉnh hôn thì không sao, nhưng bây a gia con đại thắng trở vê, đích danh xin thỉnh hôn Tư Tư tỷ, a nương nói liệu có hiềm nghỉ uy hiếm hoàng đế không?" Vân Cẩm phân tích:" A gia lần trước gửi thư về nói, trong quân một vị giám quân sứ, một trưởng sử hành quân, hai người có chức trách giám sát a gia đều bị điên, chuyện này đã đủ làm a gia đau đầu. Ôi giờ thêm chuyện Tư Tư tỷ, con nghe đã thấy phiền."
"Bọn họ thật ích kỷ, không biết lựa thời điểm sao, làm khó a gia thế này. Tư Tư tỷ vốn là đồ ngốc, ca ca con chẳng lẽ cũng ngốc luôn rồi à?"
Ngu Tu Dung nheo mắt:" Nếu hoàng hậu có chút tình mẹ con nào với Tư Tư thì sẽ không gây khó dễ ở chuyện này, nếu không thì không xứng làm mẹ."
"A nương nhất định muốn mạo hiểm hay sao?"
"Không phải thế, hôn sự phải quang minh chính đại, phải đường hoàng, bất kể thế nào cũng phải qua cửa hoàng hậu trước, đó là quy củ, vòng qua hoàng hậu, một khi hoàng hậu ra mặt ngăn cản, sẽ ảnh hưởng tới nhà ta." Ngu Tu Dung cho tấu sớ vào túi, quay sang Vân Cẩm:" Ca ca con làm chuyện này làm a gia a nương đau đầu lắm rồi, con mà dám làm chuyện như vậy, bọn ta không còn đường mà sống đâu."
"Đang nói ca ca con, tự nhiên lại lại liên quan tới con." Vân Cẩm giận dỗi dậm chân bỏ đi, a nương thích gây sự với hoàng hậu thì tùy:
Gần đây nàng nhận ra, con người ta lớn lên chẳng vui gì cả, suốt ngày toàn chuyện chẳng ra đâu vào đâu nhiều không kể xiết, làm người ta không sao vui nổi.
Nhưng nói thế nào thì Vân Cẩm vẫn là thiếu nữ bừng bừng sức sống, có giận cũng chỉ là chốc lát, có thời gian tức giận còn chẳng bằng luyện thêm lực eo còn hơn.
Thay võ phục, buộc gọn đầu tóc, tay thoa bột đá chống trơn, Vân Cẩm vừa vỗ tay vừa đi vào sân huấn luyện.
Vân Quan Quan đang huấn luyện rồi, hai năm qua làm đứa bé vốn mũm mĩm thành một tiểu cô nương vóc dáng gọn gàng, mặc võ phục vào trông như con báo nhỏ, đang bò ngang trên vách đá cao lớn.
Vân Loan cũng ... À không, nó vẫn thì vẫn là thằng nhãi bụ bẫm tròn xe như cũ, lúc này cũng ở sân huấn luyện, nhưng là nằm trên cái đệm, tay nắm hai cục tạ ngủ ngon lành, dãi chảy ướt đệm. Vân Cẩm đi tới khẽ đá vào cái mông vểnh của Vân Loan một cái, Vân Loan lập tức bật dậy nâng tạ một cách nhiệt tình:" Tỷ tỷ xem, đệ nâng tạ khỏe không?”
Bộ dạng ăn hại của đệ đệ làm Vân Cẩm nhìn mà giận, nàng hừ một tiếng, làm vài động tác làm nóng, đu lên xe luyện tập chốc lát, tung mình sang bức tường.
Thiếu nữ mười sáu vóc người thon thả yển điệu, nhưng đừng nhìn vẻ ngoài mảnh mai đó mà lầm, thiết bị luyện tập ở nơi này chẳng thể làm khó nàng được nữa, người thoăn thoắn leo lên điểm nghỉ ngơi đầu tiên, vẻn vẹn dùng lực tay, chưa dùng tới lực eo.
Tiếp đó Vân Cẩm như con nhện di chuyển tới bên Vân Quan Quan, đá Vân Quan Quan vướng chân vướng tay xuống. Trong tiếng hét của Vân Quan Quan, Vân Loan nhảy cẵng lên vỗ tay:" Tỷ tỷ thật lợi hại."
"Vân Loan, ngươi muốn chết." Vân Quan Quan rơi xuống đệm tức giận hét lên:
Vân Loan vốn định chạy tới kéo Vân Quan Quan lên, nhưng nhớ ra tỷ tỷ ở đây nên nó không sợ đứng đó tiếp tục hò reo vì tỷ tỷ.
Vân Quan Quan vất vả bò từ lớp đệm mấy tầng ra, bò vèo vèo tới Vân Loan định trừng phạt nó, đột nhiên lạnh hết cả gáy, không nói cũng biết tỷ tỷ đang lườm đằng sau thế là móng vuốt vươn ra biến thành võ, ân cần phủi bụi trên người Vân Loan, giọng ngọt tới rọn người:" Sao đệ lại làm bẩn mình thế."
Vân Loan kiên trinh bất khuất ngẩng đầu xem tỷ tỷ leo tường.
Leo tới chỗ cao nhất, Vân Cẩm giang tay ra thả mình rơi xuống, phía dưới là một cái giường, thân thể nàng chạm giường liền bật lên cao, lộn vòng ưu mỹ trên không, đáp đất nhẹ như cánh én.
Vân Loan chạy tới ôm chân tỷ tỷ, cọ đầu vào hông tỷ tỷ, hâm mộ nói:" Khi nào đệ mới lợi hại được như tỷ."
Vân Cẩm xách đệ đệ lên như tóm con mèo nhỏ:" Đại ca bằng tuổi đệ đã leo lên tường rồi, Ôn Hoan, Quang Tự cũng thế, chỉ có đệ đến giờ vẫn như con vịt, không leo lên nổi lên xà."
"Nhưng ngã xuống đau lắm." "Quan Quan là nữ hài tử còn không sợ, đệ sợ cái gì?"
"Vân Na cô cô nói bây giờ mông Quan Quan cứng như đá, không thể dùng làm trống vỗ nữa, chẳng vui gì cả. Cô cô chỉ thích vỗ mông đệ, còn nói tiếc là a gia về sẽ không được vỗ nữa." Vân Loan hếch mặt lên:" Tỷ tỷ xem, đệ có ưu điểm mà."
Vân Cẩm thở dài vò đầu đệ đệ, lại đưa tay bẹo mông nó một cái, đúng mà mềm mềm thích lắm, yêu thương nói:" Đúng là có ưu điểm."
Đứa bé này từ nhỏ đã lười, trẻ con hai tuổi biết đi thì chạy phăm phăm khắp nơi, chỉ có nó suốt ngày chỉ thích nằm trên lưng Vân Cẩm, để tỷ tỷ cõng đi khắp nơi.
Bây giờ đã thế này, về sau biết làm sao? Vân Cẩm lo nát lòng.