Q7 - Chương 133: Kỳ lân nhi của Vân thị. (1)
Q7 - Chương 133: Kỳ lân nhi của Vân thị. (1)Q7 - Chương 133: Kỳ lân nhi của Vân thị. (1)
Hôm nay tâm trạng Vân Cẩm vì chuyện Vân Cẩn và Lý Tư làm cho rất không tốt, a gia sẽ vì chuyện này mà gặp rắc rối không nhỏ, tên đại ca ngốc bình thường ra vẻ chững chạc là vậy, thế mà tới lúc quan trọng lại phạm sai lầm, .
Vân Loan thì như thế, lười biếng thích ăn với nằm, nàng mà gả đi, trong nhà ai giúp a gia, a nương?
Nghĩ tới đó Vân Cẩm vươn tay tóm lấy Vân Quan Quan đang chớp chớp mắt làm ra vẻ đáng yêu, vù một cái, Vân Quan Quan lại bị ném xuống đệm, còn chưa kịp bò dậy thì Vân Cẩm đã xông tới:" Thường ngày ta bảo muội trông coi Tiểu Điểu Nhi tập luyện cơ mà, muội trong coi kiểu gì thế?"
Vân Quan Quan giang tay vô tội nói:" Muội có làm gì đâu."
"Trước kia muội nói câu này hai mắt còn ươn ướt, bây giờ bỏ luôn nước mắt rồi hả?"
"Tại Tiểu Điểu Nhi không thích luyện võ mà."
Vân Loan gật đầu lia lịa:" Đệ không thích luyện võ."
Vân Quan Quan lại nói:" Tiểu Điểu Nhi thích thuật cơ quan."
Vân Loan lại phụ họa:” Đệ thích thuật cơ quan.”
Vân Cẩm giận lắm, treo Vân Quan Quan lên giá, ngồi xuống nhìn vào mắt đệ đệ:" Đệ thích thuật cơ quan vậy có biết không đọc sách cho giỏi, không thể giỏi được thuật cơ quan không?”
"Quan Quan cũng nói vậy, cho nên đệ miễn cưỡng đọc ít sách, nhưng mà ông già ở mẫn cô viện luôn mắng đệ, còn nói tới lượt Vân gia xuất hiện một đứa khốn kiếp rồi. Quan Quan cãi nhau với ông ấy, ông ấy còn phạt Quan Quan." Vân Loan rụt cổ lại:
"Ta đi tìm tìm lão già Chử Toại Lương đó tính sổ."
Vân Cẩm ngoài lạnh trong nóng, nói làm là làm, rời phòng luyện công, chẳng mấy chốc bên ngoài có tiếng nàng quát Cửu Phì chuẩn bị ngựa. Vân Loan đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, cho rằng a tỷ đã đi rồi, tới chỗ Vân Quan Quan, để hai chân Vân Quan Quan dẫm lên vai mình, mượn sức nhấc cổ áo ra khỏi móc câu.
Vân Quan Quan thoát nạn, mượn vai Vân Loan Loan nhảy xuống, lo lắng nói:" Đệ vu oan Chử phu tử..."
Vân Loan ngã người nằm xuống đệm, cong người lại lười biếng nói:" A nương và Thôi tiên sinh đều nói lão già đó không tốt, còn lấy thước đánh tỷ."
"A tỷ về sẽ phạt đệ."
"Không đâu, lão già đó không ưa nhà ta, a tỷ mà hỏi, ông ta sẽ nhận, đệ chỉ nói hộ điều ông ta muốn nói thôi mà."
Vân Quan Quan cười khanh khách:" Đệ mà chịu đọc sách thì còn giỏi hơn ta."
"Phiên phức, nếu tỷ mà cũng giống họ thúc giục ta đọc sách, luyện võ, ta sẽ tránh xa tỷ, chơi với gấu khoang còn hơn." Vân Loan còn chưa nói hết thì mồm đã chóp chép ngủ mất rồi.
Vân Quan Quan buông tiếng thở dài như bà cụ non, sau đó tiếp tục luyện tập tới toàn thân đầm đìa mồ hôi rồi đi tắm rửa. Vân Loan thì không cần vì nó nằm trên mặt đất cầm tạ, chẳng nâng được mấy cái, nên người chẳng có lấy một giọt mồ hôi. Khi Vân Quan Quan tắm rửa xong chuẩn bị đi ăn cơm thì thấy Vân Loan dính lấy Ngu Tu Dung, đòi tới vườn rau Đông cung chơi.
Đông cung Trường An bây giờ đã thực sự biến thành vườn rau rồi, nơi đó chẳng có lấy một cái cây lớn nào, tới ngay cả quần thể cung điện huy hoàng cũng dần biến thành kiến trúc phụ trợ cho vườn rau.
Tất cả đều coi đó là điều hiển nhiên, giá trị của những cung thất đó đem so với những giống cây trong vườn không đáng nhắc tới.
Vườn rau Đông cung nay đã thành một trong số tài sản quan trong nhất của Đại Đường, mỗi năm vào tiết Mang Chủng, vườn rau đều mở cửa cho nông phu mười ngày. Các nông phu có thể tới đây tham quan tìm hiểu giống cây mới, sản lượng cao, điều này thành ước mong lớn nhất của nông phu Đại Đường. Thời gian khác vườn rau Đông cung không cho người ngoài vào, đương nhiên không tính Vân gia.
Vân Loan muốn tới vườn rau Đông cung chẳng phải vì nó thích số cây giống nhiều tới hoa mắt ở đó, mà là ở vườn rau, nó có thể vô ưu vô lo chơi suốt ngày, hoặc là ... Ngủ suốt ngày, mà chẳng ai quấy nhiễu.
Đương nhiên nó cũng có thể tới chỗ lão thần tiên, ở đó chẳng làm gì hết, cả ngày nằm bên lão thần tiên, vì lão thần tiên cũng thích nằm một chỗ, còn kể cho nó bao nhiêu là chuyện. Kể cả lão thần tiên khám bệnh, nó nằm bên cạnh xem cũng vui.
Huyền Trang đại sư ở gần nhất, nhưng Vân Loan không thích tới đó, vì chỉ cần nó tới, đại sư muốn nói chơi cùng, chơi cùng hòa thượng già có gì vui đâu, nên nó không tới Chùa Đại Từ Ân.
Vân Cẩm cầm roi ngựa về, đi tới đâu là dùng roi quất thứ chướng mắt tới đó. Vân Quan Quan cực kỳ khẩn trương, nó sợ Vân Loan bịa chuyện bừa bãi bị a tỷ phát hiện, Vân Loan thì chẳng sợ, nó cứ lờ đà lờ đờ.
Quả nhiên Vân Cẩm đặt roi lên bàn nói với Ngu Tu Dung:" A nương, lão già Chử Toại Lương đó đã thế rồi còn suốt ngày mong nhà ta gặp tai ương."
Ngu Tu Dung lại chẳng giận, còn tỏ ra thông cảm:" Con cứ nghĩ năm xưa ông ta là ai, gặp phải chuyện gì là hiểu thôi. Bây giờ ông ta còn sống chính nhờ trong lòng toàn thù hận."
"Ông ta vốn cho rằng, Đại Đường không có mình sẽ suy đồi, sẽ sụp đổ, kết quả Đại Đường càng hưng thịnh. Ông ta vốn cho rằng người ta rồi sẽ biết tới oan khuất của mình, đứng lên lên tiếng bất bình cho mình, bây giờ ông ta có ra giữa đường hét lên mình chính là Chử Toại Lương, cũng chẳng ai bận tâm, triều đình chẳng buồn tra tới ông ta."
"Nên con cần gì phải tính toán với ông ta, ông ta thích nói gì thì nói, các con chỉ cần học được bản lĩnh của ông ta là tốt rồi."
Vân Loan lại lắc chân Ngu Tu Dung làm nũng:" A nương, con muốn tới Đông cung."
"Tới Đông cung rồi tìm một chỗ mát mẻ ngủ chứ gì?" Ngu Tu Dung biết thừa, nàng nói câu này lại không hề tức giận, hết sức cưng chiều nhìn tiểu nhi tử:
"Không phải, không phải ạ, con chỉ muốn biết thêm vài loại lương thực mới." Vân Loan rối rít xua tay:" A nương không tin đợi con về sẽ kể tên các loại cây ở đó cho a nương nghe."
Ngu Tu Dung xỉa tay vào chóp mũi Vân Loan:" Đừng tưởng a nương không biết, con là đứa nhìn một lần liên nhớ, nơi đó có hơn trăm loại cây, con sớm thuộc lòng rồi phải không?"
Vân Loan ngoẹo cái đầu tròn xoe:" Đâu ạ, con ngốc lắm, xem sách là đau đầu, học qua là quên."
Ngu Tu Dung không biết đối phó với Vân Loan thế nào:" Được được được, con muốn tới vườn rau chơi thì đi đi, dù sao thì mười ngày nữa a gia con về, tới lúc đó con chưa làm xong bài tập thì đợi bị phạt."
Nghe nói a gia sắp về, Vân Loan điếng người:" A gia sắp về rồi ạ?"
"Mười ngày nữa a gia con về."
Vân Loan cứ như trúng roi vào mông, nhảy phắt khỏi lòng Ngu Tu Dung, chạy tới chỗ Vân Quan Quan thúc giục:" Bài tập của tỷ đâu, cho đệ mượn xem nào."