Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1608 - Q7 - Chương 134: Kỳ Lân Nhi Của Vân Thị. (2)

Q7 - Chương 134: Kỳ lân nhi của Vân thị. (2) Q7 - Chương 134: Kỳ lân nhi của Vân thị. (2)Q7 - Chương 134: Kỳ lân nhi của Vân thị. (2)

Bài tập hai năm, chất cao như núi.

Riêng viết chữ lớn thôi đã có sáu trăm trang, đó đều là những chữ thường dùng, viết đi viết lại tới năm lần mới gom đủ sáu trăm trang.

Cho dù là thế một trang viết 20 chữ lớn, sáu trăm trang là một vạn hai nghìn chữ.

Còn cả sáu trăm trang chữ nhỏ, một trang một trăm chữ, hộp lại sáu vạn chữ.

Vân Sơ chưa bao giờ cho phép con mình lười biếng, trẻ con không đủ thông minh thì đó là thiên phú có hạn, chẳng thể trách, nhưng nếu lười biếng thì do lỗi bản thân rồi.

Vân Loan mới học vỡ lòng, nhưng sách vỡ lòng của Vân gia đã rất nhiều, trong đó có Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính mà chỉ Vân gia mới có, rồi còn những sách người Đường ắt phải học như Thiên tự văn, Thương hiệt thiên, Viên lịch thiên, Bác học thiên, Cấp tựu thiên ...

Học Tam tự kinh, Bách gia tính, Thiên văn tự là để nhanh chóng nắm bắt mặt chữ, những cuốn sách sau là để hiểu thói quen viết chữ đọc sách của cổ nhân, như thế mới dễ hiểu được Tứ thư ngũ kinh.

Ngoài ra thì thân là con cháu Vân gia phải thuộc lòng Tâm kinh, Lăng nghiêm kinh, Kim cương kinh.

Tâm kinh còn gọi là Ba da ba la mật tâm kinh, chỉ có 260 chữ, rất dễ thuộc. Kim cương kinh cũng không thành vấn đề, chỉ có 5 trang, nhưng Lăng Nghiêm kinh thì phiền to, toàn văn tới hơn sáu vạn chữ.

Người Vân gia học kinh Phật là để không quên gốc, nhưng đó chưa phải phiền nhất, Đại Đường thang đầu ca do lão thần tiên được Vân gia giật dây viết ra cũng phải thuộc lòng.

Nghĩ thôi đã phát điên, y thuật lão thần tiên thân thông, thêm vào thang đầu ca hơn 300 phương thuốc, đã thế phải thuộc làu làu, vấp là bị đánh roi.

Tưởng thế đã hết à? Còn lâu nhé, con cháu Vân gia trước năm 10 tuổi phải thuần thục cộng trừ nhân chia, phải có nhận thức cơ bản vê cách học, hình học.

Chết người nhất là quê của Vân gia là Tây Vực, cho nên tiếng Đột Quyết cũng phải biết, hơn nữa phải đạt tới mức độ có thể dùng tiếng Đột Quyết nói chuyện với Vân Na cô cô, nếu không sau này gặp tổ mẫu không biết giao lưu nữa rồi.

Cho nên khi Vân Quan Quan sai nha hoàn mang bài tập hai năm qua của mình tới, Vân Loan cân nhắc giữa ăn đòn và làm bài tập rất lâu.

Cuối cùng nó quyết định làm bài tập, vì a gia không như a nương đánh nhẹ hều, a gia đánh thật đấy.

Vân Loan nhìn thấy a gia dùng roi đánh người rồi, từ Tư Tư tỷ, đại ca, A Hoan ca, Quang Tự ca, Thừa Tu ca không thiếu một ai cả. Nghe a tỷ nói, trước kia thái tử cũng bị đánh không ít.

Tất nhiên a tỷ thích đọc sách, chẳng bao giờ bị a gia đánh cả.

Vân Loan không muốn a nương thương tâm, trước kia khi đám đại ca bị đánh xong, a nương vừa khóc vừa bôi thuốc lên mông.

Mình không đụng tới một chữ trong bài tập, đoán chừng không phải chỉ mấy roi là qua đâu, a gia thế nào cũng đánh mông mình nát bét.

Vân Loan rùng mình sợ hãi, nhất định phải làm bài tập.

Nhưng chỉ còn mười ngày thì làm sao mà được, Thôi ma ma phải giúp nó mài mực, Vân Quan Quan phải đọc chữ cần viết, hai nha hoàn của Vân Quan Quan giúp nó chuẩn bị giấy mực, hai nha hoàn của a tỷ cũng mượn luôn. Nhìn lực lượng mình huy động được, Vân Loan lấy lại lòng tin, nó đoán, mười ngày có khi còn dư.

Trời đã tối, tiểu viện tử của Vân Loan vẫn sáng đèn, bốn nha hoàn bận luôn chân luôn tay, tới tận canh ba vẫn không hề có ý nghỉ ngơi.

Vân Loan liều mình làm bài tập, Ngu Tu Dung thương nhi tử không ngủ được.

Thôi Dao thấy viện tử Ngu Tu Dung vẫn sáng đèn liền đi tới, vẻ mặt không vui:" Chơi bời thỏa thích hai năm cô mặc kệ, đợi tới lúc này mới ra tay với Tiểu Điểu Nhi đấy à? Có phải cô cố tình không?"

Ngu Tu Dung lúc này chẳng hứng thú đôi co với Thôi Dao:" Bài tập a gia nó giao từ lâu rồi, có phải ý của ta đâu."

"Tiểu Điểu Nhi là đứa tính tình ôn hòa nhất nhà, nhất định ép nó phải mạnh mẽ sao, Vân gia đang nuôi sói à?”

"Không phải nuôi sói, nhưng con trẻ thế nào cũng phải có bản lĩnh, cả đời phú quý bình yên là tốt, nhưng không thể tự lập thì cái gì cũng không vững vàng."

Thôi Dao thở dài:" Mười ngày nữa, bao nhiêu bài tập như thế Tiểu Điểu Nhi làm sao mà làm hết, gì chưa nói, riêng việc chép chữ cũng không đủ thời gian."

Ngu Tu Dung kiêu ngạo nói:" Cô coi thường con ta rồi, nó làm ra một thứ cơ quan, viết một trang giấy bằng với viết năm trang, bất kể chữ lớn hay chữ nhỏ đều như thế, hơn nữa không nhìn ra nó gian lận, mỗi chữ đều từ tay nó viết ra."

Thôi Dao đang húp canh hạt sen bị sặc, ho mấy cái mới hoang mang hỏi:" Cơ quan gì chứ?"

Ngu Tu Dung giải thích:" Nó làm ra một cái khung, lắp năm cái bút, cầm một cái bút viết thì bốn cái bút khác cũng di động theo, viết xong một trang giấy thì cũng đồng nghĩa với viết xong năm trang giấy. Chỉ có điều chấm mực khá phiền toái, có điều Tiểu Điểu Nhi đã sai tượng nhân làm cán bút rỗng, nói muốn bơm mực vào đó, như thế có thể viết rất lâu mới phải chấm mực."

"Giờ nó đã viết được hơn nghìn chữ, chừng năm ngày là nó sẽ viết xong hết chữ thôi."

Thôi Dao muốn đứng dậy đi xem sao, nhưng nghĩ mình nghĩ tới đây là để chỉ trích phu phụ nhà này dồn ép con cái quá mức, dằn lòng ngồi xuống:" Năm ngày còn lại xem nhiều sách như thế cũng không tốt, tuy Tiểu Điểu Nhi có tài nhìn là nhớ, nhưng cô phải biết nó cũng phải tập trung tinh thần tối đa mới làm được việc đó. Trạng thái như vậy không phải muốn làm là được, rất hại đầu óc."

Ngu Tu Dung nhìn đồng hồ cát:" Thêm hai khắc nữa, ta sẽ bắt nó đi nghi. A gia nó tuy về Trường An nhưng không thể ở lại, mà phải tới Lạc Dương báo cáo nhiệm vụ, trong thời gian ngắn không thể về được đâu."

Thôi Dao thở dài:" Thế thì tốt, thời gian cho Tiểu Điểu Nhi sẽ dư dả một chút."

Hai khắc thoáng cái đã hết, Vân Cẩm từ ngoài đi vào:" A nương, Tiểu Điểu Nhi không chịu nghỉ, còn nói muốn chết mệt để a gia không còn Tiểu Điểu Nhi nữa."

Thôi Dao bật cười:" Đứa bé này cái gì cũng biết."

Vân Cẩm không đánh giá cao:" Vô ích mà thôi, roi của a gia đánh lên mông đau lắm, ý chí cũng phải có thân thể đủ cường đại để khống chế."

"Người có tinh thần cao tới mấy thì đói cũng phải ăn, lạnh cũng phải mặc, đau cũng phải né. Đệ tử thấy Tiểu Điểu Nhi sống trong thế giới tinh thân của nó nhiều hơn sống trong thế giới thật. Đến lúc phải dùng thế giới thật để khống chế thế giới tinh thần của nó, tránh nó mê đắm trong đó không ra nữa."

Thôi Dao nghe lý luận này mà đau đầu, gì mà thế giới tinh thân chứ, Vân gia đứa này quái dị hơn đứa kia.
Bình Luận (0)
Comment