Q7 - Chương 135: Đại quân sắp về rồi.
Q7 - Chương 135: Đại quân sắp về rồi.Q7 - Chương 135: Đại quân sắp về rồi.
Ngu Tu Dung quan tâm hỏi:" Tiểu Điểu Nhi viết chữ có thuận lợi không?"
Vân Cẩm nở nụ cười hiếm hoi:" Chuyện này thì không phải bàn cãi ạ, tốc độ của nó nhanh lắm, mỗi tội là làm bản thân như từ chum mực vớt ra vậy. Cái bút rỗng của nó làm ra cũng hữu dụng lắm, nhưng mà phải viết thường xuyên không được ngừng, nếu không bút lông sẽ khô, mực trong ống cũng khô."
"A nương, Tiểu Điểu Nhi quá thông minh ấy, nó vừa viết vừa chỉ ra được chỗ sai của Quan Quan khi đọc sách, Quan Quan cố tình đọc sai thử nó, vậy mà nó phát hiện ra ngay. A nương, Tiểu Điểu Nhi có thể chia tâm trí làm hai thật đấy."
Ngu Tu Dung nghe vậy chẳng những không vui mà còn lo thêm:" Nhưng mà trước nay nó lười quá, có mấy khi chịu dùng đầu óc đâu, bây giờ đột nhiên cố thế này, e là ..."
Không ngờ Thôi Dao lại phản đối:" Ngay từ đầu không nên ép nó mới đúng, giờ đã thành thế này rồi không nên tùy tiện từ bỏ. Ngoài ra chuyện này không được truyền ra ngoài, căn cơ Vân gia còn mỏng, chưa tới lúc có thể xuất hiện yêu nghiệt."
"Tương lai dù không cẩn thận lộ ra, cứ nói là do gia học Vân thị sâu xa, Tiểu Điểu Nhi không phải tài tử gì."
Chuyện này Ngu Tu Dung tán đồng, Vân Cẩn chuyến đi này đã gây chú ý rồi, không để Vân Loan cũng lọt vào mắt người khác, ít nhất không phải lúc này, chúng nó còn nhỏ, chưa đủ lông cánh, danh tiếng lớn chỉ hại không có lợi.
Vì thế nàng gọi Thôi ma ma tới, chính thức hạ lệnh phong khẩu với nội trạch, điều này có nghĩa là từ nay ra vào nội trạch sẽ phải hạn chế nghiêm ngặt, không cho tin tức truyền ra.
Ngu Tu Dung bê canh sen vào phòng nhi tử, chỉ thấy khắp nơi là những trang giấy đang phơi khô, nhi tử bảo bối của nàng thì mặt mày lem nhem mực vẫn viết như bay. Vân Quan Quan ngồi bên cạnh đọc Lăng Nghiêm Kinh.
Người đang tập trung nỗ lực thì tính khí đều không tốt, nhất là loại trẻ con bị ép phải nỗ lực như Vân Loan thì tính khí càng tệ. Ngu Tu Dung vừa đặt bát canh sen xuống chưa kịp nói gì bị Vân Loan hét lên muốn nàng mang đi, đừng hại nó bị a gia đánh đít.
Ngu Tu Dung và Thôi Dao nhìn nhau một cái, đành lui ra.
Grào!
Trong rừng sâu truyền ra tiếng gâm giận dữ của con gấu.
Vân Cẩn và Lý Tư, Lý Thừa Tu, Ôn Hoan, Địch Quang Tự cùng dài cổ nhìn về phía rừng cây, trong rừng rậm rạp, không nhìn thấy rõ, chỉ nghe thấy từng hồi tiếng gầm xen lẫn tức giận và sợ hãi của con gấu cùng với tiếng cành cây gãy đổ.
Vân Sơ đang đánh nhau với gấu, chỉ mặc giáp da, lại còn đi một mình không cho ai đi theo, chuyện này rõ ràng là bất thường. Đám Vân Cẩn biết, trong lòng a gia đang ngùn ngụt lửa giận, tìm chỗ phát tiết mà thôi.
Không lâu sau trong rừng không có tiếng gấu kêu nữa.
Vân Sơ tập tênh vác con gấu nặng tới ba trăm cân đi ra, tóc tai y xõa tung như người rừng, trên giáp da có mấy vết cào vô cùng kinh khiếp, con gấu thảm gấp bội, miệng vẫn còn hộc máu, đám tướng sĩ hò reo "đại soái uy vũ". Đám Vân Cẩn thấy Vân Sơ bình an trở về thì chạy sạch, thời điểm này chớ dại lại gần y.
Trên rặng Tần Lĩnh mây bay hỗn loạn, ở dưới thấp là rừng cây bạt ngàn, trên cao là đỉnh núi phủ tuyết. Chim chóc bay qua khe hở giữa muôn trùng núi non, mặt trời chiếu lên những đám mây tầng tầng lớp lớp tạo ra mây màu muôn vẻ.
Giang sơn tráng lệ như thế, Vân Sơ lại chẳng làm ra được bài thơ hay nào.
Không phải tại tâm trạng Vân Sơ không tốt, mà là tại đám thi nhân thời Đường quá lười biếng, không ngờ chẳng một ai đích thân vào Tần Lĩnh xem kỳ cảnh này để làm ra danh tác.
Có điều nghĩ một chút là sẽ thông cảm được cho đám tài tử đó, đại quân đi qua Tần Lĩnh mà hổ gầm vượn kêu không dứt, chưa nói đám linh ngưu đặc trưng ngu ngốc của Tần Lĩnh, chắc là bị quân đội quấy nhiễu tìm bạn tình, mang thân hình nặng nửa tấn của nó phát động xung phong quyết tử. Ngay cả thuẫn trận kiên cố cũng bị nó húc cho tan nát, làm sáu người ngã xuống núi mà chết, mấy chục người bị thương. Trên đường khải hoàn mà còn hao binh tổn tướng, lý do thế này, bảo mặt mũi đại soái của Vân Sơ để vào đâu.
Cả mấy con gấu ngu xuẩn nữa, ngươi giở trò đồi bại với cái cây thì cứ tự nhiên, có ai trêu chọc ngươi đâu, vậy mà cũng thấy mất mặt xông ra, lại ôm thêm một quân tốt nữa lăn xuống vực sâu muôn trượng, đến cái tay gấu đền bù cũng không để lại.
Mất dạy nhất vẫn là lũ vượn, làm người ta hận không thể đốt núi thiêu sạch bọn chúng, tuy chỉ cần lờ chúng đi, cúi mặt hành quân đừng để ý tới chúng là an toàn. Nhưng đây là đại quân khải hoàn, vậy mà bị mấy con vượn làm nhục, ai mà chịu nổi?
Khắp Tần Lĩnh toàn thứ khốn kiếp vậy đấy, nơi mà quân đội còn chẳng chịu thấu thì đám tài tử tới cũng chỉ nạp mạng mà thôi. Vì thế Vân Sơ rất thông cảm cho bọn họ, bọn họ là tài tử chứ có phải lũ ngốc như linh ngưu đâu.
Hơn nữa loại câu từ bi thương như: Mây che Tần Lĩnh nhà đâu thấy, tuyết phủ Lam Quan ngựa khó qua, không phù hợp với trận đại thắng này.
Nghĩ tới đó, trong ánh mắt khó tin của Khương Hiệp, Vân Sơ viết bài thơ tuyệt thế của thầy giáo.
Một, núi, cưỡi ngựa chạy nhanh chẳng chạm yên, chợt quay đầu cách trời chỉ ba thước.
Hai, núi, dời non lấp biển cuộn sóng tràn, vạn mã tung hoành khắp chiến trường.
Ba, núi, đâm rách trời xanh đao chẳng cùn, trời muốn sập vươn vai gánh lấy.
Vân Sơ còn ở Tần Lĩnh, thơ của y đã tới Trường An.
Ôn Nhu xem xong mặt phẳng hồ, lòng cũng chẳng có sấm nổ.
Địch Nhân Kiệt xem xong chỉ thở dài, thấy nhiệt huyết trong lòng sục sôi, hồi lâu không lắng dịu.
Lưu Nhân Quỹ xem xong chỉ nói một câu "đúng là tướng quân”, không có gì khác.
Chỉ có người ở phường Bình Khang là tri kỷ của Vân Sơ, nhạc sư dùng các loại nhạc khí, vẻn vẻn tiếng vạn mã hí vang, tiếng hét cao vút của thiết hán Quan Tây, đao kiếm va chạm, đã đem bài Thập lục tự lệnh tam thủ này diễn giải cho người ta huyết mạch căng phồng.
Đại tướng quân suất lĩnh năm vạn hổ bi chiến thắng khải hoàn.
Vùng tây nam không còn loạn lạc, bách tính ca múa yên vui.
Hùng sư như thế, tướng quân như thế, Đại Đường ai hơn.
Bước chân a gia ngày một gần Trường An còn Vân Loan ngủ chỏng gọng, chuyện bên ngoài chẳng biết gì hết, dù bước chân a gia đã tới gần vẫn ngủ say tít thò lò, ai bảo nó dùng đầu óc quá độ.
Đến khi mặt trời ngả về phía tây, nó mở choàng mắt, hô một tiếng tiếp tục rồi lại cắm đầu vào đống bài tập như núi.