Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1611 - Q7 - Chương 137: Trường An Nóng Bức. (1)

Q7 - Chương 137: Trường An nóng bức. (1) Q7 - Chương 137: Trường An nóng bức. (1)Q7 - Chương 137: Trường An nóng bức. (1)

Vân Loan là đứa bé đặt đâu có thể nằm đó suốt cả ngày, còn Hàn Sơn Nương thì ngược lại, là đứa bé hết sức hiếu động, giờ nó đã chạy phăm phăm rồi, thế nên chẳng chịu ngồi yên, từ tiên viện tới hậu viện Vân thị đều vang vọng tiếng cười khanh khách của nó, thiếu mái tóc vàng bay bay là giống hệt Vân Na năm nào.

Vừa cùng mẹ đi xa một chuyến về, Hàn Sơn Nương lập tức đi tìm Vân Loan chơi, Vân Loan không làm bài tập nổi đành phải chơi với Hàn Sơn Nương.

Nói ra thật là lạ, đứa bé lười như Vân Loan chẳng hiểu sao lại cực kỳ được lòng các cô bé, chơi với ai cũng thân, lần trước nó cãi nhau với Vân Quan Quan bỏ nhà đi, làm mọi người náo loạn một phen. Tìm suốt cả ngày, kết quả là phát hiện ngủ quên trong khuê phong của muội muội Ôn Hoan, muội muội của Ôn Hoan bị đánh một trận mới khóc nói, lần trước Vân Loan cũng ngủ trong phòng muội muội của Địch Quang Tự có sao đâu, sao lại đánh nó?

Lúc đó mọi người mới biết, té ra đám tiểu nương tử khắp Trường An này thích Vân Loan lắm, hậu viện nhà ai, nó cũng vào đi chợ vậy, lại còn có nội gián tiếp tay nữa.

May là Vân Loan mới năm tuổi rưỡi thôi, thêm vài tuổi nữa thì Vân thị phen này phiền to, dù sao thì Ôn phu nhân bây giờ đề phòng Vân Loan lắm.

Lúc này Vân Loan bị Hàn Sơn Nương dày vò cho nằm bẹp ra đất rồi vẫn không tha. Hàn Sơn Nương nhảy lên lưng Vân Loan không chịu xuống, thi thoảng cắn Vân Loan một cái, làm Vân Loan lại vội vàng bò vài bước.

Khi Vân Loan kiệt sức nằm bẹp một chỗ, Hàn Sơn Nương vẫn dùng nó làm nùi bò qua bò lại.

"Ca ca khi nào mới về?" Vân Na uống một bát nước ô mai lớn hỏi:

"Ba ngày nữa thôi, nhưng mà chỉ tướng sĩ ở lại, huynh trưởng của muội không về nhà, phải tới Lạc Dương diện thánh, khi nào giải trừ quân chức mới về." Ngu Tu Dung chẳng để ý chuyện Vân Loan bị Hàn Sơn Nương hành hạ, để nó hoạt động chút cũng tốt, thằng bé lười hoạt động quá: "Muội vừa từ Lạc Dương về, không tiện theo ca ca tới Lạc Dương."

"Thế cũng tốt, dù gì muội cũng phải giữ vài phần thể diện cho thái tử phi."

"Liên quan gì tới muội, tại Lý Hoằng suốt ngày bám lấy muội không về Đông cung đấy chứ, đuổi cũng không đi."

Ngu Tu Dung lườm Vân Na một cái, chẳng thèm nói nữa.

Vân Na nhìn thấy khuê nữ lại bắt đầu cắn Vân Loan thì vả nhẹ vào má một cái để nó há miệng ra:" Nam nhân Lý thị bọn họ ấy à, luôn coi nữ nhân bên ngoài tốt hơn trong nhà, là di truyền rồi."

"Bây giờ tình hình khác trước, muội không phải không có cách tiến cung đâu, danh bất chính, ngôn bất thuận thế này không hay." Ngu Tu Dung khuyên:

Vân Na cười to:” Muội đường đường là nữ vương, việc gì vào cung nhìn mặt người khác. Muội đâu phải Hán gia nữ, bắt được một nam nhân là buộc chặt vào hắn, Lý Hoằng còn sống thì muội nể mặt hắn không tìm nam nhân khác, nếu hắn chết, muội có lẽ tìm vài nam nhân."

"Tẩu tử, nếu ca ca muội mà chết, tẩu ..."

Một cái bình hoa tỉnh xảo bay vèo tới, Vân Na bắt lấy ngay đặt xuống bàn, thấy tẩu tử đi tìm gậy, Vân Na vén mép vay tung mình qua cửa sổ trốn mất ...

Vân Loan không thích Hàn Sơn Nương.

Nó còn phải làm bài tập, Hàn Sơn Nương thì nhất định muốn nó phải làm ngựa để cưỡi.

"Lý Hàn ...' Vân Loan bị Lý Hàn ngoạm mạnh một cái vào tai, rốt cuộc không chịu nổi nữa hét lên ngồi bật dậy, làm Hàn Sơn Nương ngã lăn xuống đất:

Hàn Sơn Nương không ngốc, phát hiện mẹ đã chạy mất rồi, không còn chỗ chống lưng nữa, nó lăn một vòng trên mặt đất cũng chạy luôn, chân thì ngắn, chạy thì lạch bạch như vịt mà tốt độ cực nhanh.

Vân Loan không rảnh tính sổ với nó, về phòng mình, gọi nha hoàn mau mau chuẩn bị bút mực, phải tranh thủ bù lại thời gian bị Hàn Sơn Nương làm lãng phí. Vân Quan Quan mấy ngày qua giúp Vân Loan làm bài tập cũng mệt tới ngủ gật trên bàn, thấy Vân Loan lại bắt đầu bận rộn vừa ngáp vừa nói:" Hay là dùng bút than đi, bút mực phiền lắm."

Vân Loan lắc đầu:" Chưa luyện tốt bút lông, a gia không cho dùng bút than đâu."

"Chử lão đầu nói chữ của a gia còn chẳng bằng bắt một con ếch bôi mực lên để nó bò lung tung. Chữ của đệ thực ra đã khá lắm rồi, còn hơn chữ a gia ấy."

"Chữ a gia không xấu, bời thơ Lậu Thất Minh ở trên tường ngày ngày có người tới xem, còn học theo chữ của a gia. Không phải a gia viết xấu, đó là phong cách khác."

Vân Loan rất ghét người khác nói chữ a gia xấu, tuy a nương đôi khi cũng nói thế, nó vẫn ghét người khác bình phẩm a gia.

Đợi đám nha hoàn trải song giấy, Vân Loan lại tiếp tục đại nghiệp làm bài tập của mình.

Tháng bảy ở Trường An chưa phải là nóng, tháng tám mới là giết người.

Cho dù trong phòng đặt một tảng băng lớn, Vân Loan lúc viết chữ vẫn liên tục nhấp nhổm, y phục thì ngày càng ít, cuối cùng nó cởi hết sạch, mặc mỗi cái quần cộc, nhưng vẫn không rời bàn.

Ngu Tu Dung len lén nhìn vào rồi tránh ra xa, rất hài lòng với tiểu nhi tử bảo bối, con cháu Vân thị không thể thiếu sự kiên trì.

Đã làm gì là phải làm tới nơi tới chốn, đó là điều Vân Sơ và Ngu Tu Dung đều nhất trí rèn luyện cho con cái.

Về tới viện tử của mình nhìn thấy Vân Na và Hàn Sơn nương cũng cởi sạch rồi, chỉ còn mỗi yếm lót, hai nha hoàn Tây Vực đang ra sức quạt mát cho mẹ con họ.

Ngu Tu Dung nhìn thấy da thịt trăng phau phau của Vân Na khoe hết ra ngoài, lửa giận bùng lên, còn chưa kịp nói gì thì Vân Na đã thều thào nói:" Tẩu có ném muội ra đường thì muội cũng không mặc y phục đâu, mồ hôi dính vào người khó chịu lắm."

"Phòng của muội thành hầm băng rồi mà còn chưa hài lòng à?"

"Không được, quá ẩm, thở một hơi như uống một ngụm nước vậy. Trời ơi, nóng chết đi cho rồi."

"Cũng không thể khoe da thịt như thế, bị người ta nói ra ngoài, muội có cần thể diện nữa không?”

Vân Na khịt mũi:" Tẩu đúng vô dụng, nếu ca ca muội ở nhà đã nghĩ ra cách làm muội vừa mát mẻ, vừa khô ráo, ngủ một giấc ngon rồi. Tẩu chẳng giúp được thì chớ còn nói nhiều chỉ làm người ta nóng thêm."

Ngu Tu Dung bị Vân Na nói một câu nghẹn ứ ở cổ, quay trái quay phải đi tìm chỗ lông gà.
Bình Luận (0)
Comment