Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1614 - Q7 - Chương 140: Ngày Trở Về Bận Rộn.

Q7 - Chương 140: Ngày trở về bận rộn. Q7 - Chương 140: Ngày trở về bận rộn.Q7 - Chương 140: Ngày trở về bận rộn.

Miễn cưỡng hoàn thành hết nghỉ lễ nghênh đón đại quân khải hoàn, Lưu Nhân Quỹ chưa kịp Vân Sơ kịp cởi giáp trụ nặng nề đã kéo y tới một bên đài lễ, nói nhỏ:" Đừng giải tán đại quân vội, cần phải chuẩn bị sẵn sàng trấn áp phản loạn."

Vân Sơ trước khi vào Trường An đã nhận được tin rồi, dứt khoát từ chối:" Không có ý chỉ của bệ hạ, quân đội phải giải tán, hơn nữa ta cho rằng chuyện cần làm bây giờ là phải toàn lực tập trung cho cứu tế, chứ không phải trấn áp lưu dân."

"Ta không hứng thú với chuyện trấn áp lưu dân."

"Thiên tai lần này ảnh hưởng tới năm đạo trong mười đạo của Đại Đường, là thiên tai chưa từng có, chuyện nạn dân bạo loạn đã ngay trước mắt, nếu triều đình không chuẩn bị trước khi nhập đông thì xuất hiện lưu dân là khó tránh." Nói chuyện thì hết sức nghiêm trọng, vẻ mặt Ôn Nhu vẫn rất nhàn nhã, không giống như những người khác, mặt mày căng thẳng hơn cả lúc Vân Sơ ra trận:

Địch Nhân Kiệt hết sức trang trọng nói:" Đây là thời khắc thử thách Đại Đường có phải là thịnh thế thật hay không, thịnh thế không phải là mở mang được bao nhiêu bờ cõi, không phải xem văn nhân làm được bao nhiêu ca từ mỹ lệ, mà xem năng lực chống đỡ thiên tai của Đại Đường thế nào."

"Nói hay lắm, nếu tất cả trên dưới đồng lòng vượt qua được thiên tai này, đảm bảo giảm bớt người chết, ta tin Đại Đường trăm năm tới không có mối lo nào lớn." Ung vương Hiền đi tới tán dương:

Kỳ vương Thận lo lắng:" Đạo lý thì là thế, nhưng lương thực đâu phải là biến ra được."

"Đúng thế, lương thực phải trồng mới có mà." Tào vương Minh ôm bụng lớn đi tới:

Vân Sơ thi lễ với ba vị vương gia, nheo mắt nhìn bọn họ:" Đại Đường đã mưa thuận gió hòa bảy tám năm rồi, lương thực tích trữ đủ toàn bộ Đại Đường ăn, chẳng qua là phân phối không đều thôi."

"Ba vị vương gia, dám hỏi ở dưới tiền đề giữ đủ lương thực trong phủ ăn, liệu có thể đem toàn bộ lương thực ra cứu tế nạn dân không?"

Kỷ vương Thận và Tào vương Minh đều không nói gì mà mình Ung vương Hiền xem hắn làm thế nào, ai bảo vừa rồi hắn mạnh miệng.

Hai năm không gặp Ung vương Hiền trưởng thành hơn hẳn, từ một thiếu niên có phần yếu nhược đã thành thanh niên cao lớn rồi, trừ cái răng thép trông hơi chói mắt ra, bốn chữ phú quý phong lưu dùng cho hắn rất hợp.

" Có gì mà không được, nếu phụ hoàng hỏi tới, cứ bảo chất nhi mượn của hai vị thúc thúc." Giọng của Lý Hiền tuy không lớn nhưng chắc nịch, chỉ nghe hắn nói thôi thì đây đúng là nhân vật cực kỳ có trách nhiệm:

Vân Sơ cung kính thi lễ:" Thần theo vương gia."

Lý Hiền xua tay:" Quân hầu thì thôi đi, nếu giao lương thực cho bản vương thì khó ăn nói với thái tử."

Vân Sơ cười to:" Thái tử mà ngay việc này cũng so đo thì không xứng với thân phận rồi."

Lý Hiền nhìn Vân Sơ nói:" Hà Bắc Đạo là nơi bị thiên tai nặng nhất, bản vương đang định tới đó."

"Ung vương nên tới Hoài Nam Đạo, Giang Nam Đạo thì hơn, đây là lúc thiên tai mẫn cảm, như vương gia nói, cần trên dưới đồng lòng. Nếu vương gia đi Sơn Đông, Hà Bắc, e rằng nhiều người bất an, khó mà một lòng đối diện với thiên tai được." Vân Sơ nói thẳng luôn:

Lý Hiên vậy mà không chút suy nghĩ nghe theo kiến nghị của Vân Sơ:" Nếu thế vì thiên hạ, cô vương dâng tấu, đích thân vận chuyển lương thực tới Hoài Nam, Giang Nam."

Vân Sơ tạ ơn Lý Hiền xong liền nói với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, Lưu Nhân Quỹ:" Hạn hán lần này ở Quan Trung do Trường An gánh vác."

"Ha ha ha, quân hầu vừa rồi cảm tạ nhầm rồi, phải là do cô vương cảm tạ bậc hiền thân như quân hầu mới đúng." Lý Hiền chắp tay khom người thi lễ, dẫn văn võ bách quan rời đi: Ôn Nhu nói nhỏ:" Tên này tiến bộ không ít, trong thời gian ngươi không ở nhà, hắn soạn liền ba cuốn sách, cuốn nào cũng vỗ mông hoàng đế bôm bốp."

"Hắn có tiền không trả cho sở giao dịch, lại bỏ ra rất nhiều tiền xây một cái tàng thư lâu lớn vô cùng, thu thập sách toàn thiên hạ. Hiện giờ nghe nói sách trong đó gần 15 vạn quyển, hơn một vạn loại. Đã thế các xưởng in ở Trường An còn ngày đêm in ấn sách cho hắn. Hắn tuyên bố mộng tưởng bây giờ là đem hết sách thiên hạ gom vào tay, cuông ngạo như thái tông năm xưa."

Vân Sơ hết sức thoải mái:" Nói chung là việc có lợi cho thư tịch mà."

Ôn Nhu khịt mũi:" Nếu chỉ có vậy thôi thì ta nói làm gì, hắn còn dùng nửa phủ Ung vương mở nơi đọc sách."

"Giờ người ra vào phủ Ung vương như ra vào trạch viện nhà mình, chỉ cần là người đọc sách thì đều có thể tới đó mượn sách đọc."

"Ta chướng mắt với hắn, liền phái người đóng giả ăn mày tới, nói là muốn vào đọc sách. Cứ nghĩ sẽ bị người ta dùng gậy đánh đuổi, không ngờ gác cửa kiểm tra, thấy ăn mày biết chữ liền cho vào, chỉ yêu cầu tên ăn mày phải rửa tay, rửa mặt, không làm bẩn sách."

"Người ta đã thế, ta còn cố tình phá đám thì không đúng, nên đành thôi. Có điều tên đó hình như phát hiện ra ta làm, đích thân tới nhà ta lấy đi mười sáu cuốn sách."

Bảo sao nghe giọng Ôn Nhu khó chịu như vậy, trước nay hắn chẳng chịu thua ai, Vân Sơ bật cười nói:" Nhà ta còn ít sách bên ngoài không có, ngươi tới nhà ta một chuyến, lấy giao cho Ung vương."

Ôn Nhu ngạc nhiên:" Toàn là sách ngươi soạn cơ mà."

"Sách soạn ra để cho người ta đọc, huynh đệ, ngươi yên tâm đi, chỉ cần là chuyện tốt thì nên ủng hộ."

"Giọng điệu của ngươi giờ ngày càng giống một thành nhân ghê tởm rồi đấy, xem ra Trang Chu nói đúng lắm, thánh nhân không chết thì phường trộm cắp cũng không hết."

"Câu đó đâu phải lý giải như vậy." "Ta thích nói vậy đấy, có gì không đúng à?"

Vân Sơ không tranh cãi với Ôn Nhu, đợi các chiết trùng giáo úy dựng trại ở Trường An, trao thưởng cho quân tốt xong, y lập tức dẫn người tới Lạc Dương. Định nói chuyện với Địch Nhân Kiệt vài câu, ai ngờ chẳng tìm thấy hắn đâu.

"Đừng tìm nữa, hắn đi giết Quang Tự rồi."

"Khuyên bảo là được, bọn nhóc lớn rồi tự có chủ ý của bản thân." Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, Vân Sơ thở dài:

Ôn Nhu hừ mạnh:" Ta cũng phải đi giết A Hoan đây."

Vân Sơ ngạc nhiên:" Thằng bé đó không phạm lỗi gì lớn, với lại ta đã giáo huấn rồi."

Ôn Nhu nghiến răng:" Đó là ngươi không xem thư nó gửi cho ta, ngươi mà xem thì cũng muốn giết."

Con cái lớn lên, xung đột phụ mẫu rất khó tránh, Vân Sơ cũng đâu khác gì, nếu chẳng phải Lý Tư do mình nuôi lớn, y cũng muốn giết Vân Cẩn, sắp tới đến Lạc Dương cũng là hành trình khó đoán.

Hiện giờ năm vạn tướng sĩ của ba mươi sáu chiết trùng phủ đang ngóng đợi, Vân Sơ võ về họ trước rồi mới tính tới chuyện khác.

Đại quân viễn chinh trở về, không có bách tính mang cơm nước ra nghênh đón vương sư, chỉ có một đám gia quyến của tướng sĩ sống gần đó mang theo đủ thứ gánh gủng thúng mẹt, đợi chủ soái phát thưởng

Vân Sơ chẳng có gì để nói, một là bách tính Trường An sớm thấy quen đủ loại vương sư rồi, hai là trời quá nóng, vì hoan nghênh đại quân trở vê mà trúng nắng thì không đáng

Trường An đã không còn là thành thị bị một chiến thắng làm mê hoặc, đối đãi với đại quân viễn chinh như vậy là tất nhiên, dù sao bách tính Trường An đã quen với suy nghĩ, đi theo huyện tôn là để phát tài
Bình Luận (0)
Comment