Q7 - Chương 142: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (2)
Q7 - Chương 142: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (2)Q7 - Chương 142: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (2)
Hậu trạch Vân thị bây giờ canh giữ nghiêm ngặt, không tùy tiện ra vào như trước, thế nên cũng vắng vẻ hơn, Thôi ma ma thấy xung quanh không có ai thì nhỏ giọng nói:" Ba tháng gần đây giá lương thực tăng sáu lần, quan phủ đem lượng lớn lương thực ở kho vận chuyển ra mới bình ổn được giá."
"Tằng chưởng quầy nói, giá lương thực ở sở giao dịch vẫn đang ngầm tăng lên, tức là tăng ba đồng rồi giảm đi hai đồng, ngâm tăng một đồng. Nửa tháng qua giá treo biển mua buôn lương thực thực ra đã tăng sáu thành, chẳng qua giá lương thực Trường An không đổi mà thôi."
"Cục diện bây giờ là lương thực bách tính được dùng với giá bình ổn do quan phủ dùng quyền uy trấn áp mới có. Nhưng muộn nhất là hai tháng nữa, tức là cuối tháng mười, khi phải thực hiện khoản đặt mua lương thực ở giao dịch phải thực hiện, giá lương thực sẽ tăng gấp đôi."
"Gia chủ cho người về nhà báo tín nói chuyện Ung vương chuẩn bị chẩn tế nạn dân, tất nhiên cần lượng lớn lương thực, mà Quan Trung vốn là nơi thiếu lương, e giá cả phải tăng gấp ba."
Ngu Tu Dung nghe vậy thở dài:" Trong nhà mới có được chút tiền, chuyến này xem ra không giữ được..."
Thôi ma ma thì thầm:" Lão nô đang muốn hỏi phu nhân, chúng ta nợ chùa Đại Từ Ân 200 vạn, có cần phải trả không?"
"Nhà chúng ta còn nợ chùa Đại Từ Ân tổng cộng 247 vạn quan, ngươi vô duyên vô cớ nói ít đi, như vậy không tốt đâu." Ngu Tu Dung cho rằng bà già này cố tình:
"Không phải lão nô, mà là chủ ý của Vân Cẩm tiểu nương tử đấy, mỗi lần gặp Huyền Trang đại sư, tiểu nương tử lại nói bớt đi một ít, Huyền Trang đại sư thì chỉ ừ ừ ... Tóm lại cứ dần dân giảm xuống mức 200 vạn rồi."
"Con bé đó thật là ... Không được bắt nạt Huyền Trang đại sư như thế, nó có bản lĩnh đi nói với Khuy Cơ đại sư xem xem có bị nhổ nước bọt vào mặt không?" Thôi ma ma lẩm bẩm:" Nhà ta phải cứu sở giao dịch thật oan uổng, đây đáng lẽ phải là quốc trái."
Ngu Tu Dung mắng:" Nếu là quốc trái thì nhà ta bằng vào cái gì khống chế sở giao dịch, nhìn xa chút.”
Thôi ma ma bấy giờ mới không nói nữa.
"Mẫu thân." Vân Cẩn từ ngoài đi vào, mặt mày xấu hổ, bước chân có phần ngập ngừng:
Ngu Tu Dung làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục thêu, miệng thì lẩm bẩm:" Mười sáu năm nuôi dạy vứt đi cả rồi."
Tiếp đó là Lý Tư đi vào gọi một tiếng "a nương" rồi định tới ôm Ngu Tu Dung làm nũng, bị Ngu Tu Dung dùng ánh mắt lạnh lùng làm chùn bước.
"Ta đã dâng tấu thỉnh hôn rồi, hai đứa đợi thêm một chút."
Lý Tư cắn môi:" Lỗi đều là ở con."
Ngu Tu Dung nói với Vân Cẩn:" Ta đã chuẩn bị trạch viện tốt nhất Trường An ở bên trái Chu Tước đại nhai cho con, trong nhà chật chội, con tới đó ở cho rộng rãi."
Vân Cẩn quỳ sụp xuống dập đầu:" Con biết sai rồi."
Ngu Tu Dung thong thả đứng lên, thình lình vung tay tát cát một cái vào mặt Vân Cẩn, chưa đợi Vân Cẩn kịp có phản ứng gì thì một cái roi mây màu vàng nhạt từ trong ống tay áo nàng tuột xuống, vung roi lên quất túi bụi.
Lý Tư hét chói tai, lao vào che chắn cho Vân Cẩn, nào ngờ Ngu Tu Dung căn bản chẳng bận tâm là quất trúng ai, hôm nay mà không đánh cho chúng một trận thì có lỗi với liệt tổ liệt tông của Vân thị.
Không cần phải nói lý lẽ với bọn chúng làm cái gì, vì hai đứa nó còn đọc sách nhiều hơn nàng gấp bội, nói một câu đạo lý, chúng nó có cả trăm đạo lý đang đợi đối đáp nàng ấy chứ.
Hôm nay trong nhà thanh tịnh, đứa cô cô vô nguyên tắc chỉ giỏi làm gương xấu bị Ngu Tu Dung cho tới địa lao huyện Vạn Niên rồi, cả Thôi Dao, Vân Cẩm, Vân Quan Quan, Vân Loan đều bị cho đi hết, để lại trạch viện trống không chính là để giáo huấn hai đứa khốn kiếp.
Mặc dù dùng cách này thiếu đi sự đường hoàng của đại trạch môn, thô tục như người thôn quê, nhưng đây chính là cách giáo dục con cái chính xác nhất của Vân gia.
Người ta nghĩ Vân gia gia học sâu xa à, chẳng thà nói đòn rên nên người.
Khóa viện phía đông Vân thị.
Vân Cẩn đang bôi thuốc cho Lý Tư, Lý Tư đáng lẽ lúc này phải khóc lóc ăn năn thì lại cười toét miệng:" Ta nói không sai chứ, chọc giận a nương, ăn một trận đòn là vạn sự đại cát."
Vân Cẩn thở dài:" Tại đệ không tốt."
Lý Tư trở mình ngồi dậy, sau khi khoác áo sa lên thì bảo Vân Cẩn nằm xuống, tới lượt nàng xử lý vết thương cho hắn, vừa bôi thuốc vừa nói:" Ta thà để a gia, a nương giận ta, đánh ta cũng phải nuốt đệ vào bụng, như thế ta mới yên tâm."
Vân Cẩn có chút ủy khuất nói:" Tỷ đánh thuốc đệ."
Lý Tư cười khanh khách, sau đó khẽ vuốt lưng Vân Cẩn:" Chỉ ôm ôm ấp ấp thì có gì thú vị chứ, khiến ta rạo rực khắp người, đệ lại chạy mất. Ta khó chịu, đệ cũng khó chịu, không bằng làm xong rồi ta gánh hậu quả là được."
Vân Cẩn dứt khoát nói:" Có lý nào lại để một nữ tử yếu đuối như tỷ gánh hậu quả, có gánh cũng là để ta gánh."
Lý Tư tỉ mỉ bôi dược cao cho Vân Cẩn, sợ mạnh tay chút làm hắn đau:" Chuyện này phải làm cho dứt khoát thì sau mới này mới dễ được, ta không biết đệ nhận ra không, a gia và a nương vì chuyện của cô cô mà hận hoàng gia đấy."
"Còn phụ hoàng ta, nếu là người khác công kích a gia, phụ hoàng ta sẽ bảo vệ a gia, nhưng khi a gia vinh diệu, người đầu tiên nhảy ra đối phó với a gia cũng chính là phụ hoàng ta. Ta cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế."
"Mẫu hậu ta thì khỏi nói, xích mích với a gia lâu rồi, nếu dưới tình huống bình thường, ta muốn gả cho đệ không xảy ra chuyện mới là lạ." Có thể nói vì hôn sự này mà Lý Tư đã lo nát lòng rồi, không chỉ cẩn thận để ý từng chuyện nhỏ trong nhà, còn theo dõi cả triều chính. Mặc dù nàng không hiểu tới mức độ sâu xa, nhưng nhờ vào thân phận, nàng biết nhiều thứ hơn, nhận ra được vài chuyện người ngoài không có tiện lợi thân phận không biết được.
Vân Cẩn không đành lòng:" Nhưng như vậy tỷ phải mang tiếng xấu."
Lý Tư sờ cái mông hằn ngang dọc vết roi của Vân Cẩn, nhìn thôi cũng rùng mình:" Mang tiếng xấu mới thực sự là công chúa Đại Đường, ta còn định đem chuyện ta đánh thuốc đệ biên thành sách, để Đồng Bản in ra, cho mỗi nhà đều biết."
Vân Cẩn hét lên:" Tỷ điên à?"
"Nếu ta không phải là một thứ dâm tiện không ai dám lấy, phụ hoàng mẫu hậu ta sẽ lấy hôn sự này ra chèn ép a gia, a nương. Đợi thanh danh ta vứt hết rồi, ta muốn xem xem, trừ đệ ra thì ai còn dám làm phò mã của ta nữa? Phụ hoàng, mẫu hậu có muốn gả ta đi cũng chẳng được." Lý Tư nói tới đó thì xoa bụng đầy tiếc nuối:" Nếu mà có thai thì tốt quá."
Vân Cẩn không ngờ Lý Tư vì chuyện hai người hai tổn tâm tư đến vậy, thương xót sờ vết đỏ trên tay nàng:" Tỷ nên nói với đệ, không cần dùng thuốc, đệ vẫn thích tỷ."
Lý Tư dựng mày lên:" Vậy thì sau này đệ sao còn làm người được nữa?”
Vân Cẩn nắm tay Lý Tư:" Nói như thể tỷ không cần làm người nữa vậy, nếu như tỷ bị người ta nói thành dâm phụ, đệ tất nhiên chính là gian phu."
Lý Tư dựa vào lòng Vân Cẩn cười khúc khích, môi hồng khẽ hôn lên môi Vân Cẩn, mắt mê ly:" Hay là bây giờ chúng ta làm một đôi gian phu dâm phụ đi."
Vân Cẩn vội đẩy ra:" Chúng ta sai một lần với a gia, a nương mà nói là sét đánh giữa trời, tỷ còn muốn sai lại thêm sai sao?"
"Ta không sợ đau."
"Đệ sợ, trận đòn vừa rồi của a nương mười cái thì hết chín là đánh lên người đệ, tỷ không đau nhưng đệ đau."
Lý Tư đưa tay ra quấn lấy cổ Vân Cẩn:" Hay là để ta thổi vào vết thương của đệ, như thế không đau nữa.
"Nói linh tỉnh."
"Sao lại linh tinh, khi còn nhỏ ta bị ngã, đệ thổi vết thương cho ta, thế là ta không đau nữa..."