Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1617 - Q7 - Chương 143: Phương Pháp Giáo Dục Chính Xác Nhất. (3)

Q7 - Chương 143: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (3) Q7 - Chương 143: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (3)Q7 - Chương 143: Phương pháp giáo dục chính xác nhất. (3)

Khi đôi tiểu thiếu niên tình nồng ý đậm ở đông khóa viện, Ngu Tu Dung ở chính phòng giận muốn nổ tung.

Còn tưởng mình đánh giá tay, hơi hối hận, ai ngờ chớp mắt bọn chúng lại dính lấy nhau rồi, vốn còn định bôi thuốc cho nhi tử, không ngờ chúng nó chẳng biết xấu hổ bôi thuốc cho nhau.

Làm nàng chẳng thể nào bước vào.

Thôi ma ma bê tới một đĩa đỗ rang muối mà phu nhân thích, khuyên nhủ:" Phu nhân, các vị công tử nương tử nhà ta đều là trẻ ngoan cả, trên đời mấy nhà được phúc lớn như thế. Vừa xong phu nhân cũng nghe thấy trong phòng nói chuyện rồi đấy, đâu phải đại công tử và Tư Tư nương tử không biết suy tính cho trong nhà đâu, chẳng qua là tình thế ép buộc thôi."

"Tất nhiên cả hai còn trẻ, suy nghĩ còn chưa được chu toàn, nên mới làm ra loại chuyện đó thôi. Theo lão nô thấy, chuyện cần làm bây giờ là cứ sai người bắt Đồng Bản đánh cho một trận đã rồi tính sau."

"Bất kể thế nào cũng không cho Tư Tư nương tử ra sách, không chỉ ở Trường An, mà còn lệnh cả hiệu in ở Lạc Dương nữa."

" Nếu không làm như thế, để Tư Tư nương tử làm bừa, hỏng cả thanh danh công chúa, nhất định chọc giận bệ hạ và hoàng hậu. Bây giờ chuyện này mới chỉ giới hạn ở phạm vi nhỏ, cứ nói là đôi tiểu tình lữ lâu ngày không gặp lại nhất thời không khống chết được thôi, không có ý đồ gì khác."

Ngu Tu Dung siết chặt nắm tay, con bé ngốc Lý Tư đó, nếu làm bộ đáng thương may ra còn có tác dụng, dùng âm mưu quỷ kế với hoàng đế, hoàng hậu à, nó không thử nghĩ xem làm sao qua mắt được họ, hoàng gia ghét nhất bị đẩy vào thế ép buộc. Nàng siết chặt nắm tay:" Đánh mạnh cho ta, cái tên khốn kiếp Đồng Bản đó, không in sách cho tử tế đàng hoàng, cái gì cũng in mới gây ra họa hôm nay."

"Nói với hắn, sau này còn dám in sách lung tung, ta rỡ cái xưởng của hắn." Thôi ma ma thấy lửa giận của Ngu Tu Dung đã bắt đầu chuyển sang con quỷ xui xẻo Đồng Bản, đổ thêm dầu vào lửa:" Phải phạt nặng, lão nô đi an bài ngay."

Đồng Bản sáng sớm thức dậy, thong thả đánh răng rửa mặt, đi xem đám hỏa kế mở cửa, chưởng quầy đem một trà nóng thêm đường phèn đặt bên tay Đồng Bản.

Một ngày mới bắt đầu, gần đây mọi việc thuận lợi, Đồng Bản chuẩn bị hưởng thụ chén trà đầu tiên trong ngày thì bất ngờ có mười mấy tráng hán xông vào, đè hắn xuống chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đấm đá túi bụi.

Đám hỏa kế xông vào cứu nhưng chưởng quầy già ngăn cản, đến khi tiếng kêu của Đồng Bản trở nên yếu ớt thì đám đại hán mới dừng tay.

Bị đánh cho tối tăm mặt mày, toàn thân đau đớn, Đồng Bản vẫn rất cứng đầu nói với đám đại hán:" Hay, đánh hay lắm, dám hoành hành ở phường Tấn Xương, các ngươi không muốn sống nữa rồi."

Đám tráng hán thấy hắn còn có sức uy hiếp người ta thì nhớ tới lời dặn của Thôi quản gia, dẫm đạp một phen nữa làm Đồng Bản hết rên nổi mới thôi.

Đợi đám tráng hán đó ngông nghênh bỏ đi, chưởng quây và đám hỏa kế mới cuống cuồng chạy tới xem đông gia nhà mình, dìu Đồng Bản ngồi xuống ghế. Đồng Bản lúc này đã tỉnh ngộ rồi, cả phường Tấn Xương, à không, cả thành Trường An chỉ một nhà làm thế, vừa khóc vừa kêu:" Có chuyện gì nói tử tế không được sao, có phải ta không làm đâu, sao cứ phải đánh ta."

Chưởng quầy mau chóng pha chén trà khác, lau mồ hôi nói:" May lão phu phát hiện ra là người trong phủ nên không hô hoán láng giềng tới giúp, nếu không xảy ra loạn chiến thì xưởng xong rồi."

Đồng Bản nhìn chằm chằm chưởng quầy nhà mình, không nói không rằng.

Chưởng quầy tiếp tục nói:" Đông gia đừng cho rằng lão phu nhát gan, không đi lên giúp còn cản đám hỏa kế lại, vì giúp ngài là vì tốt cho ngài thôi. Ngài nghĩ mà xem..."

"Phì!" Đồng Bản rốt cuộc đem hết lửa giận tích góp thành một ngụm máu lớn, nhổ không xót một giọt vào mặt chưởng quây. Định nói hai năm rõ mười với tên chưởng quầy này, lại thấy không ổn, gọi hỏa kế vây quanh thành vòng, cùng đá tên chưởng quầy ở giữa.

Phu nhân nếu như đã sai người đánh hắn, thế thì nhất định hắn làm chuyện gì khiến phu nhân trong phủ tức giận rồi, chuyện này thì hắn có thể nhịn được, cái không thể nhịn là lão chưởng quầy đem hết cái sai đổ cho hắn.

Thân phận của mình thấp hơn phu nhân, phu nhân vô lý trút giận, mình có thể nhịn, lão chưởng quầy thân phận thấp hơn mình, mình trút giận, lão cũng chỉ có thể nhịn.

Càng không cần nói chuyện trong xưởng thì cơ bản do chưởng quầy tự quyết, có gì sai chọc giận phu nhân là do lão chưởng quầy làm, cho nên chưởng quầy ăn đòn không sai.

Không lâu sau, đông gia và chưởng quầy xưởng in lớn nhất Đại Đường rốt cuộc đã có thể mặt mày thâm tím, thái độ ôn hòa ngồi cùng nhau uống trà nóng. Bọn họ ăn đòn vẫn không dám lơi lỏng, cần phải tìm nguyên nhân phu nhân nổi giận trong thời gian ngắn nhất mới được.

Nếu không cái chuyện có thể bị ăn đòn bất kỳ lúc nào sẽ còn giáng xuống đầu họ.

Nhờ giao thương qua lại cũng như trao đổi công văn, giấy tờ nên đường xá từ Trường An tới Lạc Dương hết sức phát triển, dọc đường dịch trạm, bưu xá nhiều vô số, đường rộng rãi, hai chiếc xe ngựa lớn đi song song không thành vấn đề.

Vân Sơ dẫn theo một trăm người, toàn thân giáp trụ, sát khí đằng đằng, quỷ thần tránh xa, chẳng mấy chốc tới Lạc Dương.

Trường An thay đổi không nhiều, trước kia tháp Đại Nhan như kim đồng hồ biến Trường An thành đồng hồ mặt trời cực lớn, bây giờ thêm cái Thiên Xu, một dài một ngắn như kim đồng hồ đeo tay, thúc giục người Trường An quý trọng thời gian đang trôi qua như bay.

Đem so với Trường An đã là thành thị được xây dựng hoàn thiện, Lạc Dương lúc này bị huynh đệ Vũ thị rỡ tan hoang, khắp nơi là công trường, khắp nơi là cảnh đỏ nát, khắp nơi là bách tính bắc lều sống qua ngày không khác gì lưu dân.

Vó ngựa của Vân Sơ bước lên cầu Thiên Tân trước hoàng thành, nhìn lại tòa thành đã khác xưa. Trước kia cầu Thiên Tân chỉ là cây cầu nổi dùng thuyền và xích sắt nối lại với nhau, bây giờ đã là cầu cong bằng đá.

Vân Sơ đứng ở đầu cầu nhìn tới, thấy được toàn cảnh cây cầu Thiên Tân này, đúng là cây cầu được trải đá mặt cầu, Lạc Thủy chảy chậm rãi phía dưới, cuối cùng cũng xác định được cây cầu này sẽ là dấu mốc lớn cho kiến trúc Đại Đường chứ không phải là chướng ngại vật cho việc tiết lũ.

Bùi Hành Kiệm ra ngoài nghênh đón thấy Vân Sơ không vội diện thánh mà dừng bên cầu nhìn ngó mãi, không hiểu hỏi:" Có gì hay mà nhìn?"

Vân Sơ vỗ lan can trên cầu:" Một tên võ phu biết cái gì mà hỏi."

Không ngờ vừa gặp một cái bị ném một câu khó nghe rồi, Bùi Hành Kiệm thoáng cái mặt lạnh băng:" Ngươi vừa giết người ở tây nam về, không phải là tên võ phu à?"

Vân Sơ tức thì ngâm:" Sông đỏ nước thu ngâm Tân Kiều, khó tơ theo gió thổi phất bờ, liễu xanh chẳng tới điện vàng khép, oanh ngậm hoa rời mái Thượng Dương."

Đọc xong lại cười tự trào:" Quên mất, không nên ngâm thơ làm phú trước mặt võ phu. Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư xây dựng lên cầu Thiên Tân này, hẳn hiểu tâm tình bản soái."
Bình Luận (0)
Comment