Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1618 - Q7 - Chương 144: Cổ Vũ Kẻ Xấu Làm Việc Tốt.

Q7 - Chương 144: Cổ vũ kẻ xấu làm việc tốt. Q7 - Chương 144: Cổ vũ kẻ xấu làm việc tốt.Q7 - Chương 144: Cổ vũ kẻ xấu làm việc tốt.

Đại tướng quân đắc thắng trở về, bách quan được thừa tướng suất lĩnh đi ba mươi dặm nghênh tiếp là chuyện đương nhiên.

Nay ở triều đình Lạc Dương, hai huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư chính là nhân vật hàng đầu.

Nghe nói Vân Sơ vừa mới tới cầu Thiên Tân đã làm một bài thơ, còn là thơ hay mang phong cách tấu đối đường hoàng, huynh đệ Vũ thị rời đội ngũ, tới trước mặt Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm giảng giải các loại lợi ích của cầu Thiên Tân.

Vân Sơ nghe mà cảm khái không thôi:" Cứ tưởng sau cầu Triệu Châu, Đại Đường không còn cầu đá hùng vĩ tráng lệ, công nghệ cao siêu nữa. Không ngờ hai vị lấy sở trường, bỏ sở đoản, dùng phương thức nhiều điểm tiếp nối, tăng thêm vòng cung, làm ra cây cầu tinh xảo như vậy trên Lạc Thủy."

"Làm bản soái ngạc nhiên nhất là, cây cầu đá như thế chiếm dụng mặt nước không nhiều, dù là lũ Lạc Thủy dâng cao, cũng có thể xuyên qua nhiều lỗ hổng trên thân cầu mà chảy đi, không hề ảnh hưởng tới Lạc Thủy tiết lũ."

"Hai người thật may mắn, chỉ bằng cây cầu này thôi đã đủ lưu tiếng thơm muôn đời rồi."

Được Vân Sơ tán dương, Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư cười tít mắt.

Sau khi cây cầu này xây xong, không phải chưa có người khen ngợi, nhưng mà người ta chỉ khen kiểu tâng bốc, nói chung chung, chẳng khen đúng điểm mấu chốt, như gãi ngứa không đúng chỗ. Giờ Vân Sơ vì ngắm cây cầu này mà quên luôn cả chuyện diện thánh, chắc chắn là vinh điệu cực lớn với huynh đệ Vũ thị.

Đương nhiên nghe Vân Sở kể ra chỗ tinh diệu của công trình này, huynh đệ Vũ thị thấy khi bảo tiền công trình cho hai cây cầu này có thể tăng thêm ba thành, nếu không thật có lỗi với lời khen của quân hầu.

Vân Sơ xuống ngựa đi qua cầu Thiên Tân, vừa đi vừa thảo luận với huynh đệ Vũ thị công trình di dời của họ đang làm ở Lạc Dương. "Liền một lần tháo rỡ di chuyển nhà dân quá nhiều, công trình quá lớn, không có lợi cho việc mua bán, chuyện này huynh đệ các ngươi từng làm công trình cải tạo nam thanh phải biết chứ, sao còn làm thế?"

Vũ Thừa Tự chắp tay:" Quân hầu nói phải lắm, có điều công trình cải tạo Lạc Dương có đặc điểm cố hữu của nó."

Vân Sơ hứng thú hỏi:" Nói thử ra nghe xem nào."

Vũ Tam Tư cười hăng hắc:" Liên quan tới chuyện hạn hán năm nay."

Vân Sơ "' một tiếng:" Bách tính bên ngoài thành gặp thiên tai tràn vào Lạc Dương mưu sinh, lúc này tiền công là rẻ nhất, cao kiến!"

Vũ Thừa Tự vuốt chòm râu ngắn chừng nửa gang tay, chân đi khuỳnh ra như vịt, điệu bộ đắc ý:" Không cần dùng tiền, bách tính cũng không muốn nhận tiền, huynh đệ bọn ta chỉ cần cung cấp lương thực cho dân phu là được rồi. Quân hầu cũng biết đó, Hàm gia thương thành ngoài cung Thượng Dương mỗi năm đều đổi lương thực tích trữ, tuy Hà Trung gặp thiên tai, nhưng lương thực cũ ở Hàm gia thương thành vẫn cần xử lý."

"Huynh đệ ta bỏ giá cao mua lương thực cũ, sau đó dùng số lương thực này phát thay cho tiền lương, như vậy bách tính đi làm công vẫn có được lương thực tương được vụ thu."

"Huynh đệ ta thì có sức lao động dư dả để mở rộng công trình."

Vân Sơ nói thêm:" Lợi ích không chỉ như vậy đâu, các ngươi đẩy mạnh xây nhà, kéo theo toàn bộ sản nghiệp liên quan tới xây dựng ở Lạc Dương, khiến thị trường vốn tiêu điều vì thiên tai trở nên phồn vinh, để thuế thu quốc triều tăng thêm vài phần."

"Các ngươi nghĩ tới chưa, vốn huynh đệ các ngươi chỉ muốn giảm chi phí nhân công, nhưng đã điều chỉnh bố cục lương thực toàn bộ Lạc Dương nữa."

Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư cùng thi lễ:" Xin quân hầu giáo huấn."

Vân Sơ nhìn Bùi Hành Kiệm đang nghe trộm:" Quốc triều bây giờ nguy hiểm nhất không phải là ngoại địch, giống lần này bản soái xuất chinh, không khác gì tráng hán đi đánh đứa bé vô tri, nói ra cực kỳ vô vị." Bùi Hành Kiệm nổi giận:" Ý ngươi họa nằm ở chỗ bọn ta làm nội chính không tốt chứ gì?"

Vân Sơ cực kỳ đáng ghét khiêu khích lửng lơ một câu lảng đi, nói với huynh đệ Vũ thị đang thành thật đợi nghe y giảng giải:" Hàm gia thương thành mỗi năm đều có lượng cực lớn lương thực cũ bán ra ngoài, các ngươi có biết là mọi năm lương thực cũ đi đâu không?”

Vũ Thừa Tự cau mày:" Nghe nói là thương nhân lương thực thu mua, sau đó lại bán cho bách tính."

Vân Sơ lại hỏi:" Các ngươi dùng lương thực thay tiên công có tăng giá lên không?"

Vũ Tam Tư thật thà đáp:" Nay giá lương thực đắt đỏ, xét chuyện làm công trình không thể bạc đãi công tượng, nếu không công trình ắt xuất hiện đủ loại vấn đề, ta và huynh trưởng dựa theo giá xuất Hàm gia thương thành năng lên hai thành tính cho dân phu.”

Vân Sơ gật gù:" Không khác suy nghĩ của ta là bao, đổi lại là ta cũng sẽ nâng giá hai thành, nếu không chẳng thể nói chuyện giảm giá nhân công. Tổng thể mà nói, các ngươi nâng giá hai thành, nhưng công tượng dân phu lại được lợi ba thành.”

"Vì giá lương thực này vẫn rẻ hơn giá lương thực hiện giờ ba thành."

Bùi Hành Kiệm nói vào:" Giá lương thực cũ của đám thương nhân lương thực cũng thế."

Không ngờ nói xong bị Vân Sơ, Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư nhìn như nhìn thằng ngốc, Bùi Hành Kiệm nổi giận:" Lão phu nói chẳng lẽ không đúng, ngày nào lão phu cũng quan tâm tới giá lương thực Lạc Dương."

Huynh đệ Vũ thị hoàn toàn không sợ Bùi Hành Kiệm, Vũ Tam Tư tuổi trẻ máu nóng, cũng nổi giận:" Lương thực cũ của Hàm gia thương thành mà có thể đem so với lương thực cũ của đám thương nhân lương thực à? Lương thực cũ của Hàm gia thương thành sở dĩ nói là lương thực cũ vì hết hạn lưu trữ, không phải là vì bị mốc, lẫn với cát, vỏ trấu, cứt chuột như lương thực cũ của đám thương cổ."

"Lương thực cũ huynh đệ ta phát cho công tượng là lương thực tốt ăn được, cùng lắm là có chút vị cũ mà thôi. Khi bọn ta lần đầu phát lương thực thay tiền công, hai huynh đệ bọn ta còn ăn trước mặt công tượng, đảm bảo lương thực họ nhận được là thứ bọn ta ăn."

"Bọn ta sai người trực tiếp mang lương thực từ Hàm gia thương thành ra công trường."

"Còn đám thương nhân lương thực lấy lương thực cũ của Hàm gia thương thành, trộn lẫn với lương thực mới, bán giá lương thực mới."

Giọng của Vũ Tam Tư rất lớn, đám quan viên Lạc Dương phía sau Vân Sơ đều nghe thấy hết, trong số bọn họ không ít người biết chuyện này, có điều không ai lên tiếng, hiển nhiên chẳng bất ngờ gì. Giống bao năm qua bọn họ đều im lặng cho đám thương nhân lương thực trục lợi. Ai chẳng biết, có thể mua được lương thực cũ ở Hàm gia thương thành đều chẳng phải là bách tính nào hết, im lặng cùng nhau phát tài không tốt sao?

"Đại Đường sở dĩ thịnh thế còn có người chết đói, không phải vì lương thực không đủ, mà vì phân phối không đều, người dư thừa thì rượu thịt đổ đi, người thiếu thốn thì chết rét bên đường."

"Huynh đệ các vị lần này lấy lương thực cũ của Hàm gia thương thành phát cho dân phu, chính là lấy từ trong tay những kẻ thừa mứa tới vứt đi, phát cho người thiếu thốn chết đói."

"Thế nên để Vân Sơ ta đa tạ nghĩa cả của hai vị."

Vân Sơ nói xong không ngờ mình mang thiết giáp vẫn cúi người thi lễ với huynh đệ Vũ thị.

"Không dám, không dám!" Huynh đệ Vũ thị hết sức bất ngờ, vội vàng tránh đi, rối rít đỡ Vân Sơ đứng lên, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ tự hào:

Sau đó Vân Sơ chẳng thèm để ý tới đám quan viên ra đón mình hay gương mặt âm trầm của Bùi Hành Kiệm, được huynh đệ Vũ thị tháp tùng, cười nói vui vẻ tiến vào Hoàng Thành.
Bình Luận (0)
Comment