Q7 - Chương 145: Vân Sơ bất đắc dĩ. (1)
Q7 - Chương 145: Vân Sơ bất đắc dĩ. (1)Q7 - Chương 145: Vân Sơ bất đắc dĩ. (1)
Lý Hoằng mặc triều phục long trọng đứng ngay sau cổng Hoàng Thành, vừa thấy Vân Sơ thì đi tới nhiệt tình nắm tay y:” Nhớ sư phụ chết mất."
Huynh đệ Vũ thị thi lễ lùi ra để hai người họ nói chuyện, trách nhiệm bọn họ tới đây là hết.
Mặc dù thái độ Lý Hoằng rất tốt, nhưng thiếu đi vài phần thân thiết, thêm vài phần khách khí và biểu diễn, song Vân Sơ không thấy bất ngờ hay thiếu thoải mái vì hành vi của hắn, với thân phận của hắn bây giờ, như vậy mới là hợp lý:" Không phải đã đổi xưng hô rồi sao?"
"Phụ hoàng mắng ta hạn hẹp." Lý Hoằng cười nhìn về phía huynh đệ Vũ thị:" Không ngờ sư phụ lại thân thiết với họ như thế."
Vân Sơ hừ một tiếng: " Thời gian tới ta phải thân thiết với hoàng hậu một chút."
"Cũng đúng, chuyện sư đệ làm thực sự khiến người người phẫn nộ, mẫu hậu ta thời gian qua đúng là tức tới ăn không ngon."
"Ngươi không có lập trường chỉ trích sư đệ ngươi."
Lý Hoằng vẫn cười:" Nếu không bọn ta làm sao lại là sư huynh đệ đồng môn chứ. Có điều sư phụ dùng lực sai phương hướng rồi, giờ người làm khó sư phụ là phụ hoàng ta."
"Mặc dù lập trường của ta trong chuyện này khá lúng túng, nhưng ta không đồng ý để sư đệ cưới công chúa. Tư Tư thế nào, ta hiểu lắm, nó mà làm chủ trong nhà sư đệ, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Sư phụ, Tư Tư thực sự thu được hai con cổ vương sao?"
Vân Sơ đính chính:" Là hai con rết dài ba thước biết nghe chỉ huy."
Mặt Lý Hoằng trắng bệch người khựng lại, khôi phục rất nhanh:" Thứ đó sao có thể để mặc như vậy được?"
Vân Sơ nhếch mép:" Cho nên ta mới giao cho công chúa hoàng gia các ngươi, ngươi có gì phải lo chứ?"
Lý Hoằng chỉ đứng lại một chút bị Vân Sơ bỏ lại, y còn bước đi rất nhanh, khiến hắn phải đuổi theo:" Sư phụ, cổ..."
Vân Sơ cắt lời:" Năm xưa ta không phải chưa dạy ngươi về thứ này, sao bây giờ sợ như thế? Nhớ năm ngươi mười một tuổi, có thuật sĩ tới Đông cung tự tiến cử, lúc đó ngươi giận Tam Phì không để phần bánh bao cho ngươi, nói dùng thuật trấn yểm để Tam Phì không bán được bánh bao ở Nhà ăn lớn nữa."
"Kết quả thế nào? Mười mấy năm qua số bánh bao Tam Phì bán đi đâu chỉ trăm vạn, càng bán càng được ưa chuộng."
"Ngươi lại chướng mắt với Lưu quản gia, nói ông ta sau khi thành gia thần thì hếch mặt lên trời, muốn dùng bí thật trong cung truyền ra khiến Lưu quản gia mất hết khí vận, ngươi nói thứ đó bảy bảy bốn chín ngày sẽ có hiệu quả."
"Bây giờ mười mấy năm rồi, thấy hiệu quả chưa?"
"Ngươi vốn không sợ thứ này từ lâu rồi, sao bây giờ lại thay đổi?"
Lý Hoằng áp giọng xuống:" Nhưng đây là cổ vương, độc long..."
Vân Sơ đã nhìn thấy Lý Trị đứng ở trên Cung Thành đằng xa, không muốn nói nhiều với Lý Hoằng nữa:" Sao không đi hỏi Tư Tư làm sao có được hai con rết đó? Ngươi chưa tìm hiểu gì đã vội vàng gán đủ thứ không hay cho nó, năm xưa ta không dạy ngươi như thế!"
Lý Hoằng nhất thời không đáp được.
Vân Sơ hừ một tiếng bỏ Lý Hoằng lại tiến vê Cung Thành, cứ đi mười bước lại hướng hoàng đế và hoàng hậu đứng trên Cung Thành thi lễ một lần, hoàn toàn không có dáng vẻ oai hùng cần có của một đại tướng quân chiến thắng trở về.
Ngay cả Lý Hoằng cũng thấy Vân Sơ hạ mình quá rồi, không nên như thế.
Lý Trị tay cầm chiếc kính viễn vọng loại kéo ra rụt vào được ngồi trên Cung Thành nhìn Vân Sơ.
Hắn chỉ còn lại một mắt nhìn được, cho nên vật Ôn Nhu thay mặt Trường An hiến lên này rất thích hợp với hắn.
Hiện bây giờ nhìn gần Lý Trị có kính phóng đại, nhìn xa có kính viễn vọng, thiếu xót về thị lực của hắn được thần tử Trường An giải quyết hết, chuyện này khiến hắn rất hài lòng.
Trẫm tuy rời Trường An đã lâu, lòng người nơi đó vẫn hướng về trẫm.
Bây giờ nhìn Vân Sơ cứ mười bước thi lễ một lần, càng đắc ý hơn:" Vốn tưởng trên Nhị Bách Ngũ này trở về sẽ ngông nghênh lắm, không ngờ biết cung kính rồi."
Mắt của Vũ Mị rất tốt, nên chẳng cần kính viễn vọng, nàng vẫn thấy rõ hành vi của Vân Sơ, lạnh nhạt nói:" Nếu chẳng phải đứa nhi tử bảo bối của y làm ra loại chuyện không hay ho gì kia, hôm nay bệ hạ đã thấy một Vân đại tướng quân kiêu ngạo tới cực điểm."
"Nếu như chỉ có một đứa nhi tử chẳng ra gì, y đã không phải cẩn thận như thế, nhưng y lại có một đứa nữ đệ tử cũng khốn kiếp không kém."
"Chuyện này mà chỉ liên quan tới nhi tử hoặc nữ đệ tử của y, chắc chắn y lấy ra thủ đoạn bắt chẹt đối phương, thế nhưng nhi tử là của y, nữ đệ tử là của y, y chẳng thể làm khó bên nào. Bởi vậy nếu y muốn chuyện này thành, nhất định cần cả bệ hạ và thần thiếp đồng ý mới được."
"Y không muốn tới mấy cũng phải cúi đầu thôi."
Lý Trị nhìn Vân Sơ tới mỗi lúc một gần, hạ kính viễn vọng xuống:" Hoàng hậu nói phải lắm, lấy mâu của người đánh thuẫn của ngươi, chuyện lần này thành bại là do chúng ta quyết định. Giờ xem tên Nhị Bách Ngũ đó có nhảy khỏi bẫy của chúng ta không?”
"Có điều vừa rồi Thụy Xuân báo, y ra sức khen ngợi huynh đệ Vũ thị trên cầu Thiên Tân, chứng tỏ đang lấy lòng hoàng hậu đó."
Vũ Mị rất bình thản:" Phật gia có câu gặp nạn mới ôm chân Phật, Vân Sơ có nạn lấy lòng thiếp, bình thường thì đối đầu với thiếp khắp nơi, đâu dễ dàng như vậy."
"Bệ hạ nên chú ý, từ khi tiến vào Lạc Dương, y tỏ thái độ đối đầu với Bùi Hành Kiệm, không thèm che giấu gì. Thần thiếp nghĩ nói không chừng là đường lui mà y chuẩn bị trước."
"Trâm biết rồi." Lý Trị cười:" Tôn Tư Mạc và Huyền Trang gửi thư cho trẫm, nói thế tử Vân thị và An Định công chúa là nhân duyên tốt. Cả hai không hẹn mà cùng nói, bọn chúng có mệnh cách rất tốt, không nên tin người khác bình luận bát tự, mệnh cách."
"Loại mệnh cách đó mà Tôn đạo trưởng và Huyền Trang đại sư cũng có thể nói tốt một cách trái lương tâm thế sao?" Vũ Mị là người rất tin vào bói toán, mệnh cách, bản thân nàng là cao thủ trong nghề, chẳng cần nhờ người khác cũng có thể xem mệnh cho Vân Cẩn và Lý Tư.
Theo như bát tự của Vân Cẩn, đó là mệnh "không vong”, nhìn không rõ lai lịch, nhìn không thấu hướng đi, định hắn là người hoang mang cả đời. Còn Lý Tư, mệnh quan sát vượng tới cực điểm, điều này rõ là liên quan tới phụ mẫu là chúng ta, nhưng lại không có ấn thụ, điều này lại không phù hợp với thân phận."
Hai mệnh cách này mà kết hợp thì cả đời gặp nhiều kiếp nạn.