Q7 - Chương 146: Vân Sơ bất đắc dĩ. (2)
Q7 - Chương 146: Vân Sơ bất đắc dĩ. (2)Q7 - Chương 146: Vân Sơ bất đắc dĩ. (2)
Lý Trị quay sang nhìn Vũ Mị:" Hai vị thế ngoại cao nhân đều nói thế, đạo sĩ, hòa thượng trong thiên hạ đều thừa nhận. Hoàng hậu cho dù muốn tìm ra hòa thượng, đạo sĩ phủ nhận họ e cũng khó."
"Nàng thực sự không định để An Định gả cho Vân Cẩn sao? Lấy chuyện này áp chết Vân Sơ nhất thời thì được, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hôn sự hai đứa bé."
Đây cũng là cái khó của phía hoàng gia, Vũ Mị biết chứ, kỳ thực hai bên đều muốn hôn sự này, nhưng sẽ không để nó diễn ra một cách dễ dàng đó là phần lý trí, về tình cảm riêng, Vũ Mị có điều khó chịu của mình:" Thần thiếp không được quyền quyết định hôn sự của thân sinh nữ nhi sao? Hơn nữa nếu đồng ý quá đơn giản thì uy nghiệm hoàng gia ở đâu."
Lý Trị chẳng quá bận tâm, từ khi thân mang bệnh tật, hắn bớt quan tâm tới chuyện khác rồi:" Trẫm chỉ muốn xem hai đứa bé mệnh cách cực tệ này sống với nhau sẽ tệ tới mức độ nào."
"Vân Sơ không thể không biết mệnh cách hai đứa bé này, nhưng vì hai đứa bé này mà cúi đầu, thực sự khó hiểu. Bằng vào cái gì y làm thế, y thực sự có cách nghịch thiên cải mệnh sao?"
"Nói thật, trâm rất tò mò."
Vũ Mị có cách lý giải khác:" Làm sao có thể không để ý tới mệnh cách cho được. Thiếp nghe nói Vân Sơ sau khi biết chuyện thì dùng gia pháp với Vân Ẩn, tuy không dám dùng gia pháp với An Định, nhưng lại rất lãnh đạm với nó. Ngu thị thì càng dùng roi mây đánh cả hai đứa toàn thân thương tích."
"Qua chuyện này có thể thấy, Vân Sơ và Ngu thị không phải không để ý tới mệnh cách của chúng, mà đang cố gắng hóa giải kiếp nạn cho chúng."
"Bọn họ chủ động để bại lộ điểm yếu như thế, không phải là điều thế gia đại tộc nên làm." Lý Trị không tán đồng với việc làm này của Vân thị, dù có cưới được An Định vê cũng không đem lại lợi ích nhiều cho Vân thị, hi sinh thế là không đáng: "Không thể nào, nhà bọn chúng giờ giữa chặt lấy quyền bính của Trường An không buông, lại kiểm soát Sở giao dịch, không phải là vì muốn lớn mạnh à?"
"Quyền bính của Trường An nằm ở đâu do một lời của trẫm định đoạt, sở giao dịch thuộc về ai, một ý chỉ có trẫm có thể giải quyết. Chẳng qua trẫm thấy giao cho Vân Sơ quản lý có thể yên tâm nhất."
Vũ MỊị chẳng tin Lý Trị rộng rãi như thế, hắn không tranh thủ thời cơ này đoạt lại quyền khống chế sở giao dịch thì chẳng ngủ ngon, thứ đó gần như khống chế nửa kinh tế Đại Đường rồi, không thể nắm trong tay người khác. Chẳng qua lần trước sở giao dịch sụp đổ, Vân gia ném tiền vào đó tới suýt khuynh gia bại sản mới cứu vãn được, hắn không dám tùy tiện tước đoạt Vân gia, sợ để lại hậu họa.
Dù sao Vũ Mị quen phối hợp diễn kịch với Lý Trị, thở dài:" Lo lắng của thiếp cũng là ở đó, bệ hạ quá tin Vân Sơ rồi."
Lý Trị xua tay:" Thiên hạ của trẫm vượt qua Tần Hán, tới nay Đại Đường đã giàu có vượt xa bất kỳ triều đại nào có thể so sánh. Giang sơn của trẫm đã tới mức độ thiên không đáng sợ, tổ tông không cần theo rồi."
"Vương triều Quan Trung trước nay đều lấy Tần Hán làm nền tảng trông vào, nhưng Tần Hán đã không đủ cho Đại Đường học hỏi nữa. Thiên hạ mới cần cách làm mới, suy nghĩ mới."
"Lại nhìn quan viên trong triều, người tài không phải không có, nhưng chuyện họ làm chỉ là lặp lại tiên nhân đã làm mấy nghìn năm qua, cùng lắm cũng dò dẫm tiến bước nhỏ, không thoát khỏi vòng kiềm tỏa. Quá đáng hơn không ít kẻ suốt ngày dâng tấu nói Đại Đường quá xa hoa, phải học cổ nhân cần kiệm đơn giản, như vậy mới lâu dài. Nghe theo bọn chúng chẳng phải kéo tụt Đại Đường về nghìn năm trước à?"
"Bọn chúng khác gì đám tiểu hộ được gia tài lớn, không biết dùng thế nào, cho hết tiên tài vào hũ chôn dưới đất, coi như vậy là yên lòng ăn trăm năm."
"Chỉ có Vân Sơ là dám dùng số tiền đó vào thứ mới mẻ, làm chuyện chưa ai từng làm, kết quả nàng thấy đó, Trường An hưng thịnh chưa từng thấy."
"Trãẫm không giao cho y thì giao cho ai." "Nàng cũng không cần quá dè chừng Vân Sơ như vậy, nhìn huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư đi, chúng ta đều ta đều biết chúng là kẻ ngốc, nhưng nay hai kẻ ngốc đó lại làm việc còn hơn cả năng thần, đâu vào đó."
"Trãm đang đợi chúng biến Lạc Dương thành không thua kém gì Trường An, thậm chí vượt qua Trường An, thế cứ để Vân Sơ ở Trường An có hề gì. Y chẳng qua là cục đá dò đường của trâm thôi."
Vũ Mị ngây ra nhìn nam nhân, đế vương trước mặt, hồi lâu đứng dậy quỳ bái:" Anh minh không ai hơn bệ hạ.”
Hoàng đế hoàng hậu ở trên Cung Thành nghên tiếp đại tướng quân ban sư về triều.
Đáng lẽ ra Vân Sơ phải suất lĩnh đội ngũ nghìn người toàn thân mặc giáp, áo choàng đỏ rực, đi qua đại môn Cung Thành, tiếp nhận hoàng đế, hoàng hậu kiểm duyệt, tiến vào Tử Vi cung đón nhận tất cả quan viên chúc mừng.
Đáng tiếc y chỉ dẫn theo trăm người, trong đó còn có hai tên ngốc, đội ngũ chẳng chỉnh tề.
Vốn hai tên ngốc này có thể liệt vào diện tử thương, có thể không cần tham gia đại lễ nghi như vậy, hoàng đế lại hạ chỉ nó toàn bộ công thần tham gia. Nói ra thì lại bộ thị lang Hà Cảnh Hùng chạy mấy nghìn dặm tới tây nam đốc chiến có công, Lý Nguyên Sách tuy là tên ngốc, nhưng người ta tham dự đại chiến tây nam từ đầu tới cuối, công lao cũng có.
Dưới tình huống đó Hà Cảnh Hùng và Lý Nguyên Sách đi hàng đầu đội ngũ rất xứng đôi vừa lứa, bước chân xiêu vẹo, mặt ngu ngốc, làm quan quân khác đang đợi hoàng đế tiếp kiến chỉ hận không thể ném chúng đi.
Đại thắng thế này, với nhiều quan quân mà nói, đây gần như là chuyện trọng yếu nhất trong đời, liên quan tới vinh nhục của cả gia tộc, nếu không có hai tên ngốc này quá đám thì có thể nói là hoàn mỹ.
Đại chiến tây nam, tổn thất hơn nghìn ... Đó là tính cả mấy tên thuẫn binh ngu ngốc đi dùng thuẫn chống lại mấy con linh ngưu ngu ngốc.
Một trận thắng lợi vẻ vang như thế có thêm hai tên ngốc Hà Cảnh Hùng và Lý Nguyên Sách làm thất sắc không ít. Dù sao một vị là quan lớn triều đình, một là quý tộc cấp quận vương, khiến cho Vân Sơ lãnh binh bình định tây nam có công với nước còn kéo thêm dòng - Tổn thất hai viên đại tướng.
Vân Sơ một mình đi trên đầu, theo sau là Khương Hiệp và một tên thị lang ngốc, một tên quận vương ngốc, làm người bình thường như hắn trở nên cô độc.
Hơn trăm cung nga như tiên tử lướt trên mây từ hai bên đi ra, dẫn dắt đội ngũ vào thiên điện, cởi giáp cho các vị tướng quân. Hà Cảnh Hùng không chịu cởi giáp mà bóp ngực cung nga, Khương Hiệp kính hãi, kệ cả giáp trụ đang cởi một nửa, nhảy vào trấn áp hắn.
Còn về phần Lý Nguyên Sách thì như khúc gỗ vậy, mặc cung nga cởi giáp, mặc triều phục lên người.