Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1621 - Q7 - Chương 147: Loạn. (1)

Q7 - Chương 147: Loạn. (1) Q7 - Chương 147: Loạn. (1)Q7 - Chương 147: Loạn. (1)

Vân Sơ đã cởi giáp hoàn tất, đầu đội tử kim quan, thân mặc tử bào, tay cầm hốt bản bạch ngọc, trên môi để nhúm râu nhỏ, chớp mắt từ võ tướng chuyển biến thành văn thần.

Chỉnh lại ngọc bội xong, Vân Sơ quay đầu nói nhỏ với đám bộ hạ:" Không cần ủ rũ, không cần lo lắng, chuyến đi tây nam lần này, mọi người đã tận tâm tận lực, dũng mãnh giết địch, chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh, bất kể giết địch hay an dân, đều biểu hiện trác tuyệt."

"Phàm có sai sót gì, đó là do bản soái, không phải do mọi người."

"Bởi thế khi gặp bệ hạ, có sao nói vậy, đừng nói ra lời ngu xuẩn cùng tiến cùng lui gì đó, hiểu chưa?"

"Vâng!" Đám tướng quân nghe vậy sao không hiểu, đại soái muốn một mình gánh vác chuyện làm tổn thất hai viên đại tướng, tất cả vâng lời, giờ không phải là lúc tranh luận.

Thiên quan lễ bộ ngoài thiên điện hô vang, Vân Sơ hít sâu một hơi đi trước, được quan viên lễ bộ chỉ dẫn, từng bước từng bước đi vào Tử Vi điện.

Tử Vi Điện rất lớn, lúc này cánh cửa mở rộng, gió mát vi vu làm đầu óc tỉnh táo, hoàng đế Lý Trị ngồi ở nơi cao nhất, hai bên thiết lập hai chỗ ngồi phụ, trái là thái tử Lý Hoằng, phải là hoàng hậu Vũ Mi.

Cách cục lên triều thế này đã duy trì hơn ba nắm rồi.

Vân Sơ mặt mày trang trọng bước qua hai hàng văn võ đại thần, tới đối diện với hoàng đế giũ mạnh ống tay áo, tức thì ống tay áo thùng thình giang rộng như cánh bướm khổng lồ bay lên, đồng thời tay vén mép dưới triều phục hất sang, triều phục thêu cẩm tú bay lên, dẫn đầu đám tướng quân nhảy múa lễ bái hoàng đế.

Mỗi một thần tử Đại Đường đều được tiếp nhận huấn luyện đại lễ nghi nghiêm khắc của lễ bộ, bởi thế trăm người cùng nhảy múa, hiện trường tức thì tràn ngập không khí hoan lạc. Hoàng đế phất tay, vũ đạo ngừng lại.

Khi Vân Sơ chuẩn bị báo cáo quá trình chinh chiến ở tây nam với hoàng đế và triều thần, trong cung điện vang lên tiếng khóc thê thảm.

"Bệ hạ, cứu mạng."

Chúng thần kinh ngạc nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy Lý Nguyên Sách vốn trơ ra như khúc gỗ lúc này lao tới trước mặt hoàng đế, dập đầu như giã tỏi, cầu xin hoàng đế cứu mạng, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Các tướng giận dữ trừng mắt nhìn Lý Nguyên Sách, còn ai không hiểu hắn giả điên lừa đại soái.

Vân Sơ quay đầu lại liếc mắt trấn áp các tướng không được có hành động, khép hở mắt nói:" Nếu như Hà thị lang có oan khuất gì, nay thiên tử ở ngay đây, mời ngài cùng xin bệ hạ minh oan đi."

Hà Cảnh Hùng mặt mày đờ đẫn, thấy Vân Sơ nói chuyện với mình, vội vàng nói:" Hổ muốn ăn thịt ta..."

Xem ra, người này ngốc thật ... Hoặc quá thông minh.

"Bệ hạ, Vân Sơ nhận lệnh bình định dã nhân tây nam, dọc đường hành quân lề mề khiến quân sĩ tiên tuyến đổ máu hi sinh vô nghĩa, thần nhiều lần khuyên can nhưng y ỷ tài không nghè, chọn hành quân đường xa làm lãng phí thời giờ, bỏ lỡ cơ hội sớm phá địch."

"Vân Sơ tới Thục, trái ý chỉ bệ hạ, tùy ý giết quan viên, khiến quan viên đất Thục hận thấu xương, nếu không nhờ thần dàn xếp e là loạn cũ chưa dẹp, loạn mới sinh ra."

"Sau khi tới tây nam y càng tự tung tự tác, không nghe hiệu lệnh triêu đình, có hiềm nghi mua chuộc lòng người, mưu đồ bất chính. Thần vì nhiều lần can ngăn khiến y ghét, nhiều lần sỉ nhục công khai trước mặt tướng sĩ, thần vẫn hết lòng vì công vụ."

"Thị lang Hà Cảnh Hùng gặp nạn, thần nghi ngờ có liên quan tới Vân Sơ, sợ người tiếp theo là mình cho nên mới giả điên để qua mắt gian tặc. Không phải thần sợ chết, mà muốn giữ cái mạng này về để vạch trần bộ mặt thật của y ... Bệ hạ kè này trên kháng chỉ bệ hạ, làm trái lệnh triều đình, dưới thì độc đoán bỏ mặc tính mạng quân sĩ, tự tung tự tác, tâm tư khó lường ... Mong bệ hạ minh xét..."

Lý Nguyên Sách nói trong tiếng khóc nức nở, trong triều xôn xao, phần đông bất ngờ nhưng cũng hưng phấn, lần viễn chinh tây nam này Vân Sơ chặn tài lộc không ít người, sớm ngứa mắt với y, chỉ vì y chiến thắng quá đẹp nên nhẫn nhịn, không ngờ còn có chuyện này, đây là thời cơ tốt.

Lý Trị nghe Lý Nguyên Sách khóc lóc kể lể xong, quay sang Vân Sơ, giọng vẫn bình thản:" Ái khanh có gì để nói không?"

Vân Sơ nâng hốt bản lên thi lễ:" Xin bệ hạ khai ân, cho phủ Triệu quận vương thay một vị vương gia khác, nếu để Lý Nguyên Sách tiếp tục làm đương gia, thần sợ chút gia sản tiên Triệu quận vương cả đời chinh chiến vất vả mới tích góp được cho con cháu, e là sẽ trôi theo dòng nước."

Lý Trị không để ý tới Lý Nguyên Sách đang điên cuồng chửi rủa Vân Sơ, ánh mắt dừng ở quân tư mã Khương Hiệp:" Ngươi là quân tư mã, có biết gì về điều Triệu quận vương nói không?”

Khương Hiệp mặt mày nghiêm nghị rời hàng tấu:" Thần cũng có nghe nói tới va chạm giữa Vân soái và Lý trưởng sử, khi đang định can thiệp thì Lý trưởng sử đã điên rồi."

Vân Sơ liếc nhìn hắn, kẻ này trước đó vỗ ngực nói sẽ giải thích cho mình trước mặt hoàng đế, giờ thì rút mình ra một cách hết sức sạch sẽ, hoàn toàn vô can.

Tả tướng Khương Khác đi lên thi lễ:" Chuyện này không tâm thường, xin bệ hạ nghiêm tra."

"Ha ha ha." Vân Sơ cười lớn giữa triều đường, chắp tay với hoàng đế:" Chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, xin bệ hạ mau chóng phong thưởng tướng sĩ có công để yên lòng quân."

Câu này vừa nói ra không ít triều thần biến sắc mặt, có người chỉ mặt Vân Sơ lớn tiếng quát "ngông cuồng”, chỉ có Bùi Hành Kiệm bất động như núi.

Lý Trị ra hiệu cho văn võ yên lặng:" Nói thế là ngươi không định biện giải rồi?"

Vân Sơ lần nữa thi lễ:" Chút chuyện của thần, bệ hạ chớ giận lây tướng sĩ trong quân, lần viễn chinh này, tướng sĩ ai nấy dũng mãnh đi đầu, có sai cũng chỉ mình thần sai mà thôi."

Bùi Hành Kiệm thấy đám ngôn quan của ngự sử đài định nhảy ra cắn thì lên tiếng trước:" Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng lời của Vân quận công nói đúng lắm, đó là chuyện tranh chấp cá nhân giữa y và Triệu quận vương. Xin bệ hạ phong thưởng cho tướng sĩ có công trước."

Xem ra uy tín Bùi Hành Kiệm gây dựng trong triều cũng không nhỏ, liền có một đám người đi ra mồm năm miệng mười hưởng ứng. Ý tứ rõ ràng, phong thưởng tướng sĩ trước đã, để mình Vân Sơ lại, thưởng hay phạt thong thả tính sổ với y.

Thoáng cái Vân Sơ đã đẩy bản thân vào thế bị người người vây công rồi, Lý Hoằng thở dài đứng dậy nói:" Dựa theo thông lệ, phải phong thưởng đại tướng quân trước mới tới người khác."

Vũ Mị ngồi nguyên tại chỗ bất động, hành vi của Vân Sơ rõ ràng rất khác thường.
Bình Luận (0)
Comment