Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1622 - Q7 - Chương 148: Loạn. (2)

Q7 - Chương 148: Loạn. (2) Q7 - Chương 148: Loạn. (2)Q7 - Chương 148: Loạn. (2)

Lý Trị vỗ vỗ tay vịn long ỷ mỉa mai:" Bao nhiêu năm làm quan, đáng lẽ cũng phải tạo dựng chút quan hệ chứ, để bản thân rơi vào cảnh muôn người chỉ trích thế này, ngươi cũng thật thất bại."

Vân Sơ bình thản nói:" Chỉ lợn dê mới đi theo đàn, hổ báo luôn độc hành."

Toàn triều rộ lên, Khương Khác tay chỉ quần thần trong triều:" Ngươi nói quần thần trong triều đều là lợn dê sao?"

Bùi Hành Kiệm không biết Vân Sơ đang chơi trò gì, nhưng thấy y đi hơi xa rồi, quát:" Vân Sơ, cẩn thận lời của ngươi, nơi này là triều đường, không phải Trường An."

Vân Sơ nhìn cái bụng to bị đai ngọc siết chặt như con tằm của Bùi Hành Kiệm:" Mãnh hổ thành lợn béo rồi, không biết ngươi còn mấy phần bản lĩnh phân cao thấp với bản soái. Ta nói tất cả các ngươi là lợn dê đấy, các ngươi có dị nghị không, nếu có thì nhảy ra đây, bản soái tiếp hết."

"Cuồng đồ to gan!"

"Bệ hạ xin kéo thứ ngông cuồng lớn lối trên triều này ra ngoài đánh đòn thật nặng."

Đám thần tử bị chọc lên cơn điên, ai nấy đỏ mặt tía đai điên cuồng chửi rủa, chỉ trích Vân Sơ, người sau hung hãn hơn người trước.

Cảnh tượng này làm huynh đệ Vũ thị kích động vô cùng, bọn họ chẳng những không tiến tới chỉ trích Vân Sơ như những người khác, ngược lại thân thể còn nhích ra sau. Vũ Thừa Tự còn kéo một tên chủ sự béo tốt của hộ bộ chắn trước mặt, sau đó mới hớn hở nhìn Vân Sơ bị người ta chửi mắng.

Vũ Tam Tư bóp chặt tay, hưng phấn nói:" Kìa kìa, Lão Trương của ngự sử đài đã chửi tổ tông mười tám đời của y rồi, vì sao y còn chưa ra tay đánh người?"

Vũ Thừa Tự cười khùng khục :" Sắp rồi, sắp rồi, Vân Sơ là kẻ chịu uất ức rất kém, y sẽ ra tay nhanh thôi."

Lý Trị sai hoạn quan khống chế Lý Hoằng mặt lúc đỏ lúc trắng sắp nổi cơn lôi đình, hắn thì mắt sáng rực nhìn Vân Sơ đang bị dồn tới mép cực bùng nổ.

Nếu là thời điểm trước phong thiện Thái Sơn thì hắn sớm lệnh người tống Vân Sơ vào thiên lao lâu rồi, không cho y cơ hội làm rối loạn triều đình. Còn bây giờ ấy à, hắn chỉ muốn Vân Sơ ra tay đánh hết một lượt bách quan, làm chuyện lớn càng thêm lớn.

Vân Sơ đứng đó, xung quanh là từng gương mặt râu tóc dựng ngược, lửa giận bừng bừng, nước bọt bắn tung tóe chỉ trích y.

Lý Nguyên Sách bình thường sợ Vân Sơ như sợ hổ, thấy y bị muôn người bao vây như thế thì hả hê lắm, hùng hổ gạt người khác ra, chỉ mũi y mắng:" Ngươi là thứ dã nhân dơ bẩn, lai lịch bất minh, dám giả mạo người Đường..."

Không đợi hắn nói hết đã cảm thấy đai lưng siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên không trung, kinh hãi kêu:" Quân hầu tha mạng!"

"Kìa, kìa, huynh trưởng, đánh rồi!" Vũ Tam Tư thấy Lý Nguyên Sách bị Vân Sơ nhấc lên cao, hưng phấn tới độ líu cả lưỡi, đẩy vị chủ sự hộ bộ vương víu ra, hắn muốn xem đánh người thế nào:

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lý Nguyên Sách bị Vân Sơ tung lên, chân phải y đá ra như chớp, Lý Nguyên Sách vừa rơi xuống thì từ thân thể phát ra tiếng động lớn, bị đá bay lên.

Vũ Thừa Tự không nhịn được nữa rồi, không cờ hô to:" Hay!"

Đại tướng quân Vân Sơ cuồng nộ như sư tử.

Y không những chỉ đánh Lý Nguyên Sách nói không giữ mồm, đánh luôn cả đám ngự sử ngôn quan chỉ trích công tích cái thế của y ở tây nam.

Thế là triều đường vốn trang nghiêm liền biến thành đấu trường.

Vân Sơ hai tay tóm một tên lang quan vật qua vai, chân đá vào mông một vị thị lang làm người ta ngã dúi dụi, giật cùi trỏ vào tên ngự sử đang phát cuồng làm hắn lập tức văn hai cái răng. Đã thế y vẫn rảnh quan tâm tới Lý Nguyên Sách, lần nữa đá hắn xô vào cột đại điện, không rõ sống chết.

Vũ Thừa Tự lách người né một tên ngự sử vừa bay tới, đưa tay đỡ một vị quang lộc đại phu loạng choạng lùi ra sau. Còn thừa cơ đạp vào khuỷu chân một tên ngự sự thường ngày cứ kiếm chuyện với huynh đệ họ, nhìn tên ngựa sử đó hai gối đập xuống đất, hắn còn thấy đau thay.

Vào thời khắc này Vũ Thừa Tự rốt cuộc không còn hận chuyện Vân Sơ đánh mình nữa, nhìn cảnh tượng này có thể thấy, Vân Sơ đánh hắn không phải nhắm vào hắn, mà là do hắn làm việc chọc giận Vân Sơ mà ra.

Đó là sự khác biệt giữa vô ý và cố tình.

Kẻ cố tình đánh ngươi là kẻ địch, còn vô tình đánh ngươi thì chưa chắc, hơn nữa Vân Sơ tuy đánh bọn họ rất thảm, nhưng khi chỉ bảo bọn họ làm việc cũng dốc hết sức, không che giấu gì, nếu không bọn họ không có thành tựu ở công trình cải tạo nam thành, không có bây giờ.

Từ điểm đó mà xét, Vân Sơ không coi huynh đệ bọn họ là kẻ địch.

Nếu như bỏ đi chuyện Vân Sơ đánh huynh đệ họ, bình tâm mà luận Vân Sơ đối đãi với huynh đệ bọn họ rất tốt, như vừa rồi ở cầu Thiên Tân, không những tán dương bọn họ, quan trọng nhất còn làm bột bài thơ truyền đời, thiên hạ sẽ biết tới công lao của họ.

Đi trong hỗn loạn mà Vân Sơ gây ra, huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư thỏa mãn như khách làng chơi.

Vũ Thừa Tự thậm chí còn quyết định, nếu lần này Vân Sơ gặp xui xẻo, huynh đệ bọn họ sẽ không ném đá xuống giếng, vì con người y đơn thuần chỉ là nóng tính thôi.

Bằng vào chuyện hôm nay, Vân Sơ đánh càng nhiều người thì sau này không còn ai đem chuyện huynh đệ bọn họ bị đánh ra chế nhạo nữa. Nhìn đi, Lý Nguyên Sách ngực lõm vào trong, máu phun ra ngoài, không cứu được là cái chắc rồi, vậy mà huynh đệ họ mấy phen sống sót dưới quyền cước của Vân Sơ, có thể nói là kỳ tích.

Vân Sơ thể hiện thần uy đánh bách quan ngay trên triều, Lý Trị ngồi đó lòng phẳng như gương, chẳng có dấu hiệu gì sẽ nổi giận, hắn đang chìm vào hồi ức rất xa...

Khi đó hắn còn là một hoàng tử, không ít lần chứng kiến cảnh tượng tương tự diễn ra trên triều đường của tiên đế, bất kể là trọng quyền của Úy Trí Cung hay cú đá trộm của Trình Giảo Kim, Lý Tích mượn lực đả lực, Trường Tôn cữu cữu cắm ngược dao dưới đệm người ta. So với họ cái thủ đoạn chổng mông đánh rắm của Lương Kiến Phương chưa đủ tư cách nhắc tới.

Lý Tĩnh vì tiện tác chiến mà thiếu chút nữa giết chết Đường Kiệm, Úy Trì Cung vì thứ hạng trên Lăng Yên Các bà thiếu điều đánh chết Lý Hiếu Cung. Thêm vào hôm nay Vân đại tướng quân nổi giận đánh bách quân, Lý Trị còn thấy thân quen, triều đường của mình vài phần giống tiên đế rồi.

Phàm là ai lỗ mãng vô lý trên kim điện, trong mắt Lý Trị, đó đều là người trung quân ái quốc.

Đạo lý này thời gian nói cho hắn biết, vì những người từng làm thế đến khi chết vẫn một lòng trung thành không đổi.

Lý Trị thấy mình tới lúc phải mình phải minh oan cho Trường Tôn cữu cữu rồi, dù sao ông ấy có mưu phản hay không, trong lòng hắn biết rõ hơn ai hết.
Bình Luận (0)
Comment