Q7 - Chương 149: Loạn (3)
Q7 - Chương 149: Loạn (3)Q7 - Chương 149: Loạn (3)
Nhìn Vân Sơ chỉ một tay đã nhấc người ta lên ném xuống đất, đấm một cái là có máu phun ra, không bận tâm dù trước mắt có là ông già tóc bạc, bộ dạng như hổ điên. Triều thần Đại Đường cũng dũng mãnh, người trước ngã xuống, người sau xông lên, đằng xa còn có người sắn tay áo đợi tới lượt xông vào. Vũ Mị chẳng hề thấy Vân đại tướng quân vũ lực siêu quần, ngược lại nàng chú ý tới đám tướng quân cúi đầu không nhúc nhích.
Chủ soái của bọn họ đang một mình chiến đấu trên triều, vậy mà họ không hề có ý lên giúp, chẳng lẽ trong đó không có kẻ máu nóng nào?
Một đàn sói chắc chắn không nhìn lang vương đơn độc chiến đấu.
Vân Sơ đúng là mãnh hổ thật, nhưng dù hổ lợi hại tới mấy, thì phạm vi tiếu ngạo sơn lâm cũng có hạn, chỉ cần trong rừng có đủ thức ăn, nó sẽ không rời lãnh địa.
Còn đàn sói thì khác, đàn của chúng sẽ không ngừng lớn lên, sẽ mở rộng lãnh địa ra khắp thiên hạ.
Vũ Mị nhìn cảnh triều đường không khác gì cái chợ, nhìn Vân Sơ tả xung hữu đột đánh mãi không hết, khóe môi nhếch lên, thú cùng đường thôi.
Đợi bệ hạ tỉnh lại từ hồi ức, các đại hán tướng quân xông vào, Vân Sơ chỉ còn đường bó tay chịu trói.
Lý Hoằng thì cứ há hốc mồm không khép lại được.
Ấn tượng của sư phụ gây cho hắn xưa nay luôn là trí tuệ, nhìn xa trông rộng, vậy mà bây giờ lại ỷ vào sức lực võ phu thô bỉ, đánh đám quan viên ôm đầu chạy như chuột.
Một vị ngự sử bay vèo qua bên cạnh, Lý Hoằng đứng dậy, không phiền tới Thụy Xuân sau lưng ra tay, đỡ lấy ngự sử đó đặt sang bên.
Chuyện đã tới mức này thì nói gì cũng muộn, phải đợi sư phụ nguôi giận, nghĩ cách kết thúc chuyện này. Đại Đường không có tiền lệ trừng phạt tướng quân đại thắng quay về, nhớ năm xưa Hầu Quân Tập diệt Cao Xương cuồng ngạo thế nào, thái tông trừng phạt ông ta cũng chỉ là giam trong thiên lao thôi.
Gọi là giam chứ tối hôm đó thái tông còn đem rượu thịt vào thăm.
Uỳnh! Một quan viên to béo ngã trước mặt Lý Trị không xa, tất nhiên là không thể gây nguy hiểm cho hắn, một hàng hoạn quan đã ngăn cách ba người nhà Lý gia khỏi hỗn loạn rồi. Dù vậy Lý Trị cũng tỉnh lại, phát hiện tình hình vô cùng nghiêm trọng, ngay cả ông già tóc bạc cũng giơ cao hốt bản xông vào đánh Vân Sơ, quan viên khác tuy mồm đầy máu vẫn ôm chặt đùi Vân Sơ không rời.
Cái trò hề này nên kết thúc rồi, vì thế Lý Trị ho một tiếng.
Tiếng ho của hắn không lớn, đại điện đang hỗn loạn không có mấy người nghe thấy, nhưng phàm ai nghe được đều khựng người, sau đó im thít.
Thế là cứ như có bệnh lan truyền, người nọ tới người kia dừng động tác, chẳng mấy chốc chỉ còn vị quang lộc đại phu tóc bạc đang la hét đánh Vân Sơ bỗng nhiên phát hiện xung quanh im ắng, người run lên, đánh rơi hốt bản. Vân Sơ cũng gỡ một quan viên nào đó đang ôm chân mình ném đi, chùi máu bên mép, không đánh nữa.
"Đánh đi, trẫm đang xem vui mà." Giọng của Lý Trị vang lên trong đại điện, không nghe ra hỉ nộ:
Tả tướng Khương Khác bay mất mũ khi nào không hay, tóc tai rối bời, y phục xộc xệch, quỳ xuống đất, lê gối tới lớn tiếng nói:" Khởi bẩm bệ hạ, Vân Sơ cuồng ngạo tới mức kinh thế hãi tục, chưa từng có, trước long nhan dám hành hung trọng thần triều đình, đại nghịch bất đạo, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh kéo ra ngoài chém đầu."
Bùi Hành Kiệm đứng ra:" Tả tướng nặng lời rồi, chẳng lẽ ngài muốn giết đại tướng bách chiến trở về?"
"Bệ hạ ...' Một ngự sử mặt mày tím bầm mấy chỗ vừa khóc vừa chạy tới trước mặt hoàng đế dập đầu bôm bốp:" Hôm nay nếu không xử trảm Vân Sơ, khó dẹp tan lửa giận thiên hạ.”
"Bệ hạ Vân Sơ ỷ công cao kiêu ngạo, đánh đập đồng liêu, khinh nhờn phép nước, bất kính bệ hạ, xin chém đầu ngay chấn chỉnh triều cương."
Văn võ toàn triều lại lần nữa nhao nhao lên, loạn như cái chợ.
"Bệ hạ, bệ hạ Triệu quận vương chết rồi!"
Một tiếng kêu chói tai át hết lời đàn hặc của bách quan, mọi người đều ngừng nói, nhìn về chỗ Lý Nguyên Sách ngã xuống.
Chỉ thấy người lúc nấy còn khỏe mạnh, hùng hồn cáo trạng Vân Sơ, bây giờ thê thảm nằm đó, từ mắt, mũi, miệng đều có máu chạy ra.
Có ngự sử già chạy tới đặt tay lên mũi Lý Nguyên Sách, bàng hoàng hét một tiếng, mắt trợn muốn toét ra quát lên:" Cuồng đồ to gan, ngươi dám giết người trên kim điện."
Vân Sơ hừ mạnh:" Ngày đại quân nhổ trại lên đường, bản soái đã định giết hắn tế cờ, nhất thời mềm lòng nên mới có cái họa hôm nay."
"Bệ hạ, bệ hạ, xin nghe y nói đi, kẻ này không giết không được. -"
"Đủ rồi!" Thấy đám triều thần lại sắp làm ồn, Lý Trị có chút bực bội phất tay:" Giam Vân Sơ vào thiên lao đợi xét xử."
"Bệ hạ, phải chém đầu kẻ này ngay, không nên trì hoãn!" Khương Khác kêu lớn, ông ta thấy nếu không thể lợi dụng lúc người người phẫn nộ này thì thời cơ qua mất:
Lý Trị lạnh lùng nói:" Khương Khác buông lời xấc xược, giam vào thiên lao, đợi xét xử"
"Bệ hạ sao có thể bất công như thế." Trung đại phu Tôn Nguyên Đạo mồm đầy máu kêu lên:
Lý Trị thong thả đứng dậy:" Trung đại phu Tôn Nguyên Đạo khuyên gián có công, thăng làm thứ sử Đam Châu, lập tức đi nhậm chức."
Tôn Nguyên Đạo nhìn hoàng đế với vẻ không tin nổi:" Bệ hạ sao có thể bất công như thế?"
Lý Trị dùng giọng ấm áp nói với Tôn Nguyên Đạo:" Ái khanh một lòng muốn lập công vì nước, tấm lòng đó trẫm rất hiểu. Nếu khanh không hài lòng việc làm thứ sử Đam Châu, vậy chuyển làm thiếu phủ giám xa mã ti phó sứ, tới Bắc Hải chăn ngựa. Tạ ơn đi."
Tôn Nguyên Đạo mặt trắng bệch, run run nói:" Thần tạ ơn."
Lý Trị chẳng quan tâm tới bộ dạng thê thảm của ông ta, tiếp tục nói:" Tướng sĩ viễn chinh tây nam đại thắng quay về, lòng trẫm rất vui, lệnh lễ bộ, lại bộ, binh bộ ban thưởng tướng sĩ có công, không được trì hoãn."
Trước khi đi mới bỏ lại một câu:" Hậu táng."
Quần thần tiễn hoàng đế, hoàng hậu, thái tử rời Tử Vi cung, nhìn Vân Sơ được một đám võ hoạn quan đi một hướng, tiếp đó Khương Khác bị đám Đại Hán tướng quân giải tới thiên lao trong Hoàng Thành.
Thi thể Lý Nguyên Sách vẫn đang chảy máu, nhưng chẳng ai chú ý tới hắn nữa, chỉ có Lại bộ thị lang Hà Cảnh Hùng liên tục tâm tình với một cái cột - Hổ muốn ăn thịt ta.
Quần thần lên triều thương tích đầy mình, hoặc được hoạn quan, thị vệ đỡ, hoặc tự mình tập tênh bỏ đi, cơn giận chưa nguôi, nói về viết tấu sớ đàn hặc, thề giết tên gian tặc Vân Sơ, người muốn từ chức, không thèm làm quan cùng triều với hạng dã nhân thô bỉ.
Qua cơn kích động, Vũ Thừa Tự có phần trầm tư, chỉ Vũ Tam Tư là liếm môi tiếc nuối, lẩm bẩm, đánh thế này chưa đã lắm.