Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1624 - Q7 - Chương 150: Không Quan Tâm Tới Kết Quả.

Q7 - Chương 150: Không quan tâm tới kết quả. Q7 - Chương 150: Không quan tâm tới kết quả.Q7 - Chương 150: Không quan tâm tới kết quả.

Bách ky ti đại đô đốc Thụy Xuân đích thân đưa Vân Sơ tới thiên lao.

Thiên lao cũng là nhà lao thôi, chẳng vì dùng giam quan viên mà có điều kiện tốt hơn nơi khác, trừ khi là có bố trí đặc biệt, như phòng giam của Vân Sơ.

Trên giường gỗ trải lớp rơm vàng, còn có chăn màu xanh của xưởng dệt số 2 Trường An, bên giường có một cái bàn, bốn cái ghế dài. Trên bàn còn có hoa quả tươi và bộ dụng cụ để pha quán quán trà mà Vân Sơ thích.

Tuy đơn giản nhưng ăn đứt các phòng giam khác, chỉ có mùi ẩm mốc do không khí kém lưu thông là không khắc phục được.

Vân Sơ chẳng phải lần đầu vào thiên lao, lần trước còn phải chia sẻ phòng giam với con ngựa kìa.

Thụy Xuân trả lại cho Vân Sơ hốt bản đánh rơi trong cuộc hỗn chiến:" Đại tướng quân, lần này phiên đấy."

Vân Sơ cho dù vừa rồi tung hoành vô địch, cũng không tránh khỏi trúng vài đòn, song toàn là thương tích ngoài da, không nghiêm trọng, mỗi tội vết thương bên mép làm y ăn đào hơi xót:" Lão tử chướng mắt với bọn chúng lâu rồi, tranh thủ gặp được cơ hội đánh cho sướng tay thôi."

"Ít nhất trước mặt bệ hạ cũng nên nhẫn nại."

"Ngươi sai rồi, chính vì ở trước mặt bệ hạ cho nên ta mới không cần nhẫn nại, tuy việc ta làm thất lễ một chút, nhưng để bệ hạ tận mắt nhìn thấy ta là người thế nào. Bệ hạ muốn dùng ta thì phải gánh hậu quả ta mang tới, làm việc một cách lén lén lút lút không phải là tính cách của ta. Xử trí thế nào là tùy bệ hạ."

Đánh nhau một hồi Vân Sơ hơi khát, thoáng cái đã ăn hết quả đào ném hột ra đất rồi lại lấy quả nữa.

Thụy Xuân lại nói:" Nhưng mà quân hầu cũng phải tùy người mà đánh chứ, quang lộc đại phu Thôi Hằng đã bảy mươi mấy rồi mà ngài cũng không bỏ qua. Nhìn ông già mắt mờ chân chậm mò mẫm bò đi dưới đất tìm răng, ta cũng không đành lòng." Vân Sơ hừ một tiếng:" Ỷ già lên mặt, lão già đó mắng chửi ta dữ nhất, đáng đời."

"Rốt cuộc chuyện Hà Cảnh Hùng là làm sao?"

"Sao ngươi không hỏi chuyện Lý Nguyên Sách?"

Thụy Xuân đứng ngoài phòng giam đáp:" Chỉ riêng chuyện Lý Nguyên Sách lên trận bỏ chạy thì trong mắt bệ hạ, hắn đã là người chết rồi. Hà Cảnh Hùng thì khác, hắn ta nhận lệnh tới tây nam giám quân, bây giờ kết cục không rõ ràng, quân hầu nếu có chỗ khó xử thì bây giờ cứ nói ra, mỗ gia còn tiện che giầu cho ngài."

Vân Sơ nhả một hạt đào nữa ra:" Đây là chuyện lớn, ngươi không nên biết, con người ngươi không tệ, ta không muốn thấy ngươi bị đồ đệ chém đầu."

" Chuyện thiên hạ không gì mỗ gia không biết, còn có chuyện gì lại không nên biết chứ?"

" Chuyện ngươi không biết nhiều lắm."

Thụy Xuân thấy Vân Sơ thích ăn đào liền sai tùy tùng đi lấy thêm:" Thực sự không thể nói sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Đợi bệ hạ tới ta sẽ nói, chuyện này tới ngay cả thái tử cũng không thể nói."

Đợi khi tùy tùng mang cả một sọt đào tới, Thụy Xuân đích thân đóng cửa phòng giam:" Nếu vậy mời đại tướng quân nghỉ ngơi."

Vân Sơ ngáp một cái thật to, cởi áo bào trải lên đống rơm, ngả mình xuống, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy. Thụy Xuân nghe tiếng ngáy rất đều, khẽ lắc đầu bỏ đi, vị này đúng là chẳng biết sợ là gì.

Vũ Mị quay trở về Thượng Dương cung, suy xét cẩn thận lại toàn bộ chuyện xảy ra ở trên triều ngày hôm nay, sau đó gọi Xuân ma ma tới, bảo nàng đưa một ít rượu thịt cho Vân Sơ.

Xuân ma ma đi xuống bếp nhỏ trong cung, nơi này có rất nhiều thịt, hoàng hậu từng ban thưởng cơm nước cho rất nhiều người, có người ăn vào thì vận mệnh hanh thông, có người ăn vào thì chết do quá yếu không chịu được đồ bổ. Lấy một con gà, nửa con cá, nửa cái chân giò cùng vò rượu gạo, khi Xuân ma ma đi ra lại thấy chưa ổn thỏa, lấy thêm chậu băng nữa rồi mới dẫn theo cung nữ thái giám tới thiên lao.

Khi nàng tới nơi thì đúng lúc Vân Sơ thức dậy, hết sức tự nhiên mời Xuân ma ma ăn cùng.

Xuân ma ma cũng không khách khí, xé một cái chân gà cho Xuân ma ma cũng cầm một cái.

"Mấy năm qua sống có tốt không?" Vân Sơ chẳng đề phòng, cầm chân gà lên ăn ngay làm đuôi mắt Xuân ma ma cong lên:

"Không nói là tốt, vì nô tỳ già rồi, chẳng thể nói là xấu vì bây giờ nô tỳ muốn ăn gì thì ăn nấy, không cần để ý nữa."

"Trước kia ta thấy ngươi luôn muốn rời hoàng cung, bây giờ ngươi bình thản hơn nhiều, có vẻ không muốn đi nữa hả?"

Xuân ma ma ánh mắt hoang mang, bỏ chân gà xuống:" Hiện giờ nô tỳ chẳng còn biết chuyện ngoài tường cung nữa, ra ngoài thì sống làm sao?"

Nói rồi ngoạm thật mạnh chân gà, ăn ngấu nghiến.

Rượu gạo ướp băng, ngòn ngọt man mát, rượu trắng sữa uống vào, thấm tới tận tim gan, toàn thân dễ chịu.

Vân Sơ luôn cho rằng rượu gạo của Đại Đường còn ngon hơn thuốc sát trùng cả trăm lần, mùi thơm của gạo, của rượu, loại rượu ngon hơn chút còn thoảng mùi hoa quả.

Dùng thìa gỗ múc rượu gạo chảy róc rách vào chén gốm, ngửi hương vị rồi uống, tiên tửu cũng chỉ tới mức này là cùng.

Uống vào người lâng lâng thoải mái, chẳng như thuốc sát trùng, uống vào khiến lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt.

Lượng tiêu thụ thuốc sát trùng thực ra không tốt, không thể so được với rượu gạo, thậm chí chẳng có tư cách mà so, khả năng là liên quan việc anh hùng hảo hán tính cách nóng nảy dần điêu linh.

Thịnh thế tới rồi, anh hùng hảo hán liên thành tên ngốc vô dụng.

Đây là chuyện tất nhiên thôi, khi văn nhân mặc khách nâng chén rượu gạo ôm ca kỹ hát vang, anh hùng hảo hán hông đeo đao chỉ xứng làm trông xe gác cổng, thi thoảng nhìn bóng hình xinh đẹp trong phòng.

Cho nên Vân Sơ muốn uống thuốc sát trùng, chỗ Xuân ma ma không có.

"Nô tỳ mà uống thuốc sát trùng thì chỉ một ngụm là say, lúc này bốn phía không có ai, nếu ngài làm gì, nô tỳ cũng không biết."

Vân Sơ chỉ tay lên trời:" Chỉ hạng trời đánh mới có tâm tư xấu với ngươi."

Xuân ma ma uống hơi nhiều rượu gạo, gò má hồng hồng, hai tay ấn bàn, người ngả vê một bên, bày ra bộ dạng mặc người ngắt hái.

Vân Sơ nghi hoặc, rõ ràng mình ở bên trái, Xuân ma ma ngả về phía bên phải là sao? Bên đấy trừ một bức tường thì có cái gì đâu?

Xuân ma ma đối diện với bức tường, lúc thì bày ra vẻ phong tình vô hạn, lúc thì thương tâm rơi lệ. Cũng may là thời gian không dài, khi Vân Sơ bắt đầu ăn chân giò thì nàng thoát khỏi trạng thái quỷ dị đó.

"Công gia ngài làm như vậy là vì chuyện của thế tử và An Định công chúa phải không?

Vân Sơ gật đầu.

"Bệ hạ rất xem trọng việc này."

Mặc dù giọng Xuân ma ma rất nhỏ, nhưng Vân Sơ nghe rất rõ ràng, khẽ mỉm cười, không có phản ứng gì hơn.

Xuân ma ma vỗ tay, mấy hoạn quan liền đi vào lao phòng, đem hết rượu thừa, thịt thừa đi, còn giúp Vân Sơ dọn dẹp phòng giam rồi mới cùng Xuân ma ma rời đi.
Bình Luận (0)
Comment