Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1625 - Q7 - Chương 151: Đều Là Cao Nhân. (1)

Q7 - Chương 151: Đều là cao nhân. (1) Q7 - Chương 151: Đều là cao nhân. (1)Q7 - Chương 151: Đều là cao nhân. (1)

Thượng Dương cung, hai huynh đệ Vũ thị tới cầu kiến Vũ Mị, nội dung làm người ta khó mà tin được.

Vũ Thừa Tự đĩnh đạc phân tích tình hình:" Theo thần thấy bây giờ, Vân Sơ khó mà bị phạt nặng được. Dù bệ hạ có đoạt tước vị của y, lấy lại đất phong của y, với người khác đây là chuyện có thể khiến gia tộc sụp đổ, nhưng với Vân Sơ mà nói gần như chẳng ảnh hưởng gì, bao năm qua y vẫn sống trong tiểu viện nhỏ, tiền kiếm được chẳng nhờ đất phong."

"Nói ra trừng phạt như vậy có thể nói là rất nặng rồi, song với Vân Sơ mà nói thì cũng như không."

"Thời gian trước Ôn Nhu tích cực lên kinh, hắn đang hoạt động để tiến một bước vào triều, khả năng cao là bệ hạ đồng ý. Ôn Nhu đi, Trường An sẽ cần Vân Sơ, nhất là thời điểm thiên tai tới gần, không thể để Trường An bất ổn."

"Còn bảo giết Vân Sơ càng hoang đường."

"Nên theo thần thấy hoàng hậu nói đỡ Vân Sơ, y ắt sẽ nợ ân tình, chuyện có lợi mà không mất gì, sao lại không làm chứ?"

Vũ Mịi lâu lắm rồi mới có cảm giác đầu óc lẫn lộn như thế này:" Nếu ta nhớ không nhầm thì các ngươi từng bị Vân Sơ đánh, từng quỳ ở đây khóc lóc cầu xin ta giúp các ngươi báo thù, chẳng lẽ ta lại nhớ nhầm sao?"

"Huynh đệ bọn thần thực sự không để ý chuyện đó nữa rồi, hoàng hậu cũng thấy rồi đó, tên Vân Sơ đó muốn đánh ai là cứ vậy mà đánh thôi, không để ý thời gian, chẳng quan tâm địa điểm. Y không coi đánh người là chuyện to tát, huynh đệ bọn thần cần gì để bụng chuyện cũ mãi. Nếu có chút tình nghĩa với Vân Sơ, sau này tác dụng càng lớn."

"Các ngươi biết trước nay ta không thích Vân Sơ đấy chứ?"

Vũ Thừa Tự khom người thi lễ:" Ngày sau còn dài ạ."

Vũ Tam Tư cũng nói:" Vân Sơ không phải kẻ địch của chúng ta, chúng ta không nên thành kẻ địch của y, cho tới nay Vân Sơ chưa từng dị nghị việc hoàng hậu nắm quyền, ít nhất chúng ta không có ý đồ gì với Trường An thì y cũng không chủ động gây hấn."

Lời của huynh đệ Vũ thị đơn giản rõ ràng, đó là hình thức quân thần tấu đối, bây giờ bọn họ chỉ muốn hoàng hậu coi mình thành thần tử, không phải chất nhỉ.

Vì họ phát hiện ra, thân phận chất nhi của hoàng hậu không đem lại bao nhiêu lợi ích cho bọn họ, thậm chí đôi khi gây trở ngại.

Vũ Mị không trả lời họ ngay, hai huynh đệ này tuy nói rất đúng, nhưng còn chưa nhìn ra một điều, bao năm qua nàng chính là nhờ vào đối đầu với Vân Sơ mới được hoàng đế liên tục trao quyền lớn hơn.

Việc điều chỉnh cán cân này đâu đơn giản như huynh đệ đó nói.

Khi huynh đệ Vũ thị rời đi cũng là lúc Xuân ma ma quay về, Vũ Thừa Tự ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, tò mò hỏi:" Ma ma uống rượu à?"

Xuân ma ma trả lời:" Phụng lệnh hoàng hậu, ban rượu thịt cho quân hầu."

Vũ Tam Tư vỗ trán, kéo Vũ Thừa Tự sang một bên:" Xem ra chúng ta làm việc thừa thãi rồi, hoàng hậu tự biết làm gì, chẳng lẽ còn cần chúng ta nói sao?"

Vũ Thừa Tự cười:" Không sao, như thế không phải chứng tỏ suy nghĩ của chúng ta đúng à? Về thôi, phải đem chuyện Vân Sơ làm hôm nay truyền đi, phải làm lớn lên, tội y càng nặng, ân tình của hoàng hậu càng lớn."

Vũ Tam Tư giơ ngón cái lên:" Huynh trưởng nói phải lắm."

Lý Hoằng kỳ thực là người tới thăm Vân Sơ đầu tiên, nhưng đám tướng quân thủ vệ thiên lao không cho phép hắn vào, còn nói đây là ý hoàng đế.

Hứa Kính Tông ngồi trên bộ liên kiến nghị Lý Hoằng lập tức rời đi, chớ ở lại.

"Sư trưởng gặp nạn, đệ tử có năng lực lại không giúp, không phải là con người." Lý Hoằng dứt khoát nói:

Hứa Kính Tông lắc đầu:" Thiên địa quân thân sư, thứ tự này không thể lẫn lộn, thái tử là quân, Vân Sơ là thần, nay đã tới đây là trọn tình nghĩa rồi."

Lý Hoằng thình lình xoay người, tay chém vảo cổ tên tướng lĩnh trông coi thiên lao, hắn nhũng người ngã xuống liền phất tay dẫn đoàn người vào.

Từ khi nhìn thấy bộ dạng phế vật của Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ thấy mình phải chú trọng rèn luyện dưỡng sinh thôi.

Nếu không chục năm nữa trên giường sẽ bị lão bà ghét bỏ. Đi tới thanh lâu xem ca hát, xem nhảy múa, nếu cũng béo thành bộ dạng ghê tởm như Bùi Hành Kiệm, cả đám ca cơ cũng chẳng thật lòng sán tới bên cạnh mình nữa, sống như thế thật vô vị.

Cho nên Hứa Kính Tông gần đây ngay cả đại tiểu tiện cũng giải quyết trên giường nhìn thấy Vân Sơ mình trần cơ bắp cuồn cuộn dùng một tay chống đẩy trên mặt đất, cũng ra sức khống chế thân thể. Mất mặt với nha hoàn bộc dịch không sao, mắt mặt trước Vân Sơ, ông ta không chịu được.

Đợi Vân Sơ bật người đứng dậy, Hứa Kính Tông hỏi:" Quân hầu ngài muốn vượt ngục à?”

Vân Sơ cười to:" Bị đồn vào đường cùng, Hứa công còn không cho mỗ chó cùng dứt dậu sao?”

Hứa Kính Tông thấy Vân Sơ không hề bị gông cùm thì hiểu y sẽ không sao, nói đùa:" Đây là lỗi của ngục lại, giam giữ mãnh hổ sao có thể thiếu xiềng xích, chắc bây giờ quân hầu ngươi nghĩ ra cách thoát nguy rồi."

Vân Sơ cười:" Đợi Hứa công chỉ giáo đây."

"Lấy thái tử làm con tin, sai lão phu đi đầu, sau khi rời khỏi lao tù, quân hầu chỉ cần lấy ra hùng phong tung hoành vạn quân là có thể thoát thân, trời cao biển rộng."

Tán gẫu với Hứa Kính Tông vài câu, Vân Sơ nói thẳng với Lý Hoằng:" Hôn sự giữa Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư, ngươi phải ra sức."

Lý Hoằng thầm thở phào, đảm bảo:" Tất nhiên, vi yên ổn hoàng gia, Tư Tư xuất giá là nên làm."

Vân Sơ nghiêm nghị nói:" Tư Tư từ nhỏ là đứa nhiều tâm sự, nhưng mà lại là đứa ngốc, nó cho rằng biến mình thành người ma chê quỷ ghét thì sẽ tự do đạt được ước nguyện, không biết khiến tình hình thêm phức tạp. Cửa ải hoàng đế không dễ qua." Lý Hoằng ngạc nhiên:" Nói vậy chỗ mẫu hậu ta, sư phụ có cách sao?"

"Trao đổi lợi ích mà thôi, thế nào cũng giúp Tư Tư toại nguyện."

Người ngoài nhìn vào luôn thấy quan vệ giữa Vân Sơ và Vũ Mị là hai phe đối lập, không cách nào dung hòa, nhưng bọn họ là chính khách thuần thục, mọi người ngồi xuống thương lượng, bồi thường đủ, chỗ Vũ Mi có thể qua được.

Vũ Mị cử Xuân ma ma tới ban rượu thịt là ý này.

Nhưng Lý Trị sẽ rất phiên, hắn là hoàng đế, theo lý thuyết mà nói thì toàn thiên hạ thuộc về hắn, trao đổi với hắn thì khác gì lấy đồ trong túi trái của hắn đổi đồ tủi phải của hắn, với hắn là chuyện vô nghĩa.

Nói chuyện tình cảm với hắn cũng vô nghĩa nốt, nếu hắn có chút trách nhiệm hay tình cảm người cha nào thì đã không để hai khuê nữ khác của hắn giặt đồ trong Dịch đình cung bao năm, tới giờ chưa xuất giá cũng chẳng đoái hoài.

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, hiện y cũng vô kế khả thi.
Bình Luận (0)
Comment