Q7 - Chương 153: Rốt cuộc là lỗi của ai.
Q7 - Chương 153: Rốt cuộc là lỗi của ai.Q7 - Chương 153: Rốt cuộc là lỗi của ai.
Con gấu khoang được Lý Trị nuôi mười mấy năm, to hơn tất cả những con gấu khoang mà Vân Sơ từng thấy, có tư cách xưng là gấu khổng lồ rồi.
Một con gấu dài tới hai mét, thể trọng ít nhất năm trăm cân, về lý thuyết hoàn toàn có thể lấy ra làm thú cưỡi, cơ mà dạy được thứ này không dễ, nhớ năm xưa Vân Na phải cầm cần câu treo thức ăn trước mặt mới dụ con gấu ở phường Tấn Xương chịu đi.
Lý Trị cưỡi con gấu tới thẳng phòng giam của Vân Sơ, nhìn thấy y đang ngồi ăn đào, trông chẳng có vẻ gì là lo âu hay sợ hãi, hắn cũng chẳng hi vọng nhìn thấy biểu hiện đó của tên Nhị Bách Ngũ này, vẫy tay:" Chúng ta đi."
Phòng giam của Vân Sơ không hề khóa, chỉ đóng cửa tượng trưng vậy thôi, nên y cứ thế ngậm quả đào ăn dở trong miệng, lấy ra hai quả nữa, một đưa cho Lý Trị, một đưa gấu lớn.
Lý Trị nhận lấy quả đào, vỗ vỗ đầu con gấu tham ăn đã vội vàng ăn đào, con gấu ục ịch xoay người trong hành lang hẹp đi ra ngoài.
Càng đi người theo sau họ càng ít, đến khi rời thiên lao tiến vào Cung Thành, người hầu hạ bên cạnh chỉ còn lại Thụy Xuân.
Lý Trị cắn một miếng đào hỏi:" Gần đây sống không tốt hả?"
Vân Sơ thở dài:" Bị bộ hạ bán đứng, nhi tử thì khốn kiếp, đồ đệ lại đứa ngốc toàn làm những chuyện ngu xuẩn, sống bao nhiêu năm cứ nghĩ đạt được cái gì đó, kết quả gặp đống chuyện như thế, bệ hạ nói liệu có sống tốt được không?"
Lý Trị chỉ cắn tùy tiện một miếng thế thôi rồi ném đi, được Thụy Xuân ở sau bắt lấy, tỏ ra đồng cảm:" Sống qua qua thôi, trẫm cũng đâu khá hơn, nhi tử muốn sớm ngày làm hoàng đế, đi khắp nơi lôi kéo người bố trí thế lực, lão bà cũng sợ trẫm chết rồi bị người ta ức hiếp, nên ra sức thu gom quyền lực, ngấm ngầm đấu đá nhi tử."
"Ha ha ha, tuy họ mỗi ngày đều tới thỉnh an trâm, hỏi thăm sức khỏe của trẫm, kỳ thực là muốn xem trẫm sắp chết chưa, bọn họ còn ra tay." Vân Sơ cười:" Vậy thì phải sống cho tốt, để bọn họ hận bệ hạ không chết sớm, nhưng chẳng thể làm được gì cũng là thú vui."
Cũng chỉ Vân Sơ mới dám nói câu đại nghịch này, đổi lại là thân tử khác đã quỳ vội xuống khóc rống lên mong hắn đừng nói ra những lời không lành, nói thái tử hiếu thuận, nói hoàng hậu lo lắng, cả đống lời vô nghĩa. Lý Trị thoải mái nói:" Trên đời chẳng còn mấy ai mong trẫm sống khỏe mạnh, ngươi cũng coi như là một trong số đó."
"Ngươi mong trãẫm khỏe mạnh, trẫm cũng nguyện ngươi bình an."
Vân Sơ lắc đầu:" Bệ hạ sống trong thần cung không biết thôi, trong thiên hạ người mong ước bệ hạ khỏe mạnh nhiều lắm, chẳng qua là bệ hạ chỉ thấy được mỗi thần."
"Ngươi nói cũng đúng, Đại Đường bây giờ không tệ, bách tính hẳn là có nhiều người mong trẫm khỏe mạnh bình an."
"Bệ hạ lần lượt miễn thuế mười đạo Đại Đường, mỗi đạo một năm hai tháng, nhìn khắp sử sách, chỉ có Hán Cảnh Đế là so được với bệ hạ."
Lý Trị nghe Vân Sơ nịnh bợ thì dễ chịu lắm:" Bây giờ tài chính triều đình đủ chi dùng, trâm thực sự không hứng thú gì với việc thu thuế bách tính nữa. Nhưng thu thuế nhà giàu thì trẫm rất hứng thú."
"Nếu chỉ thu thuế nhà giàu, không thu thuế bách tính, trẫm vui vẻ mà làm. Đáng tiếc, phần lớn thuế luôn tới từ bách tính bình dân, nghĩ tới chuyện này là làm người ta không sao vui được."
Vân Sơ chắp tay:" Bệ hạ đợi thêm vài năm, khi thuế thu từ bách tính chỉ là phần rất nhỏ, bệ hạ có thể đạt được tâm nguyện rồi."
Lý Trị dừng lại quay sang nhìn Vân Sơ:" Trẫm phát hiện gần đây siểm nịnh lắm, sắp thành nịnh thần rồi đấy."
Vân Sơ dừng bước:" Bệ hạ nếu ngay bây giờ mà gả An Định công chúa cho khuyển tử, sẽ thấy ngay một Vân Sơ cương trực thẳng thắn."
Lý Trị cười phá lên, trượt từ trên lưng gấu lớn xuống, vỗ vỗ đầu nói, đuổi đi, hạ giọng xuống:" Nhi tử ngươi ngủ với nữ nhi trẫm, cả hai chưa thành thân, không xử lý tên khốn kiếp đó, trẫm sao cam tâm?"
Vân Sơ cũng hạ thấp giọng:" Nhi tử khốn kiếp của bệ hạ ngủ với muội tử của thần, bây giờ có con rồi, lại chẳng thể thành thân, bệ hạ nói sao?"
"Trâm cho Vân Na một Phật quốc Tây Vực rồi."
"Thần cũng đã dạy dỗ Lý Tư đầu to ngu xuẩn thành nhân tài hàng đầu Đại Đường, nữ tử toàn thiên hạ không một ai qua được."
"Khốn kiếp, An Định nếu thành nhi tức của ngươi, chẳng phải toàn bộ thứ nó học chỉ lợi cho Vân thị ngươi sao? Đừng nói như thể trẫm lợi lắm vậy."
"Bệ hạ nói như thế thì cả Tây Vực rộng lớn đó có liên quan gì tới Vân thị đâu, thần muốn gì ở nơi đó cũng phải bỏ tiền ra mua như bất kỳ ai khác, chẳng thu được lợi ích gì, trước kia vì duy trì Phật quốc đó Vân thị còn bỏ không ít tỉnh lực tiền tài. Tên nhi tử khốn kiếp của bệ hạ phải gần trăm quan viên tới Tây Vực, miệng ngọt ngào lừa đứa muội tử ngốc của thần là giúp nó quản lý Tây Vực, đứa muội tử ngốc của thần không nghi ngờ gì. Cái Phật quốc đó họ Vân hay họ Lý, bệ hạ quá rõ."
Nghe hoàng đế và Vân Sơ bắt đầu gay gắt rồi, Thụy Xuân mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ còn nghe nữa khó giữ cái đầu trên cổ, liền dẫn gấu lớn đi xa hơn vài bước nữa.
Lý Trị gần giọng:" Vân Na ngu xuẩn là do ngươi nuôi lớn, thái tử khốn kiếp là do ngươi dạy ra, nhi tử khốn kiếp là do ngươi sinh ra, cả An Định làm việc ngu xuẩn cũng là do ngươi dạy."
"Nào nào, chúng ta tính xem ai sai nhiều hơn?”
"Ta còn nghe nói nhà ngươi mời về một nữ tiên sinh lễ giáo, nữ nhân đó thích nhất là nửa đêm leo tường hẹn hò với tình lang. Chưa nói tên tình lang đó còn là trọng phạm triều đình."
"Vân Sơ, ngươi nói xem, lễ giáo tiên sinh leo tường dạy ra được đừa trẻ ngoan không?"
Vân Sơ nghiến răng:" Bệ hạ thừa nhận gài mật thám Bách ky ti khắp xung quanh thần nhé, thần đi nhà xí cũng có người nhòm ngó đúng không?" " Rốt cuộc là lỗi của Vân Na, Vân Cẩn hay là lỗi của Lý Hoằng, Lý Tư? Đổ cho thần à? Hai đó dựa vào cái gì mà dám làm càn, còn không phải vì thân phận nhi tử, khuê nữ của bệ hạ?" Vân Sơ cũng nổi nóng rồi, mỗi lần nghĩ tới là không nhịn được:" Đổi lại là con nhà khác làm việc đó với muội tử thần, thần không đánh chết Lý Hoằng cũng đánh gãy chân rồi, Lý Tư làm sao dám bắt chước nữa."
" Còn nữa, bệ hạ luôn nói tin thân, nói chúng ta quân thần tương đắc, vì sao trong nhà thần có nhiều người Bách ky ti như thế? Thám tử Bách ky ti ở huyện nha Vạn Niên còn nhiều hơn cả quan viên, dù bị vạch trần cũng không biết thẹn mà nói, đó là tận trung với triều đình."
"Đó là sự tin tưởng bệ hạ nói sao?"