Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1628 - Q7 - Chương 154: Đợi Cười Vào Mặt Ngươi.

Q7 - Chương 154: Đợi cười vào mặt ngươi. Q7 - Chương 154: Đợi cười vào mặt ngươi.Q7 - Chương 154: Đợi cười vào mặt ngươi.

Lý Trị hứng thú nhìn Vân Sơ lửa giận bốc cao, y càng tức giận thì hắn càng thấy thoải mái, nhẹ nhàng nói:" Gài mật thám vào nhà ngươi, nha môn của ngươi là hoàng hậu, chớ đổ cho trẫm, trẫm rất tín nhiệm ngươi."

Vân Sơ bị hành vi vô sỉ của Lý Trị làm nửa ngày trời mới thốt lên được:" Bệ hạ cao minh.”

Lý Trí đổ tội lão bà chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào, lại còn lên giọng dạy bảo:" Nữ chủ nhân trong gia tộc dùng để làm gì, xem ra ngươi còn chưa rõ, trên triều có bao nhiêu người ném thê tử ra để gánh tội thoát thân? Tham ô thì nói là phu nhân giấu mình nhận, trong nhà có chuyện xấu, nói là phu nhân quản gia không nghiêm."

"Trong nhà chỉ có một gia chủ, giữ được gia chủ là còn cơ hội đông sơn tái khởi. Bởi thế gia tộc lớn cưới chính thật chọn nữ tử đại tộc, là một phần vì tính toán này, người ta một là ý thức vị trí của bản thân, hai là có chuyện cũng có sức mà gánh."

"Nhà ngươi mới là đời đầu, muốn truyền thừa lâu dài thì phải học lấy."

Vân Sơ hậm hực:" Vài ngày nữa thần cưới hết mấy vạn phụ nhân tây nam về nhà, tiện nhiêu người gánh tội."

Một tràng cười dài từ cổ họng Lý Trị phát ra, cười tới cháy nước mắt mới nói:" Trẫm xem tấu sớ của Lý Nguyên Sách, nói ngươi hết xây nhà, làm ruộng, lại phát nồi, phát lương thực, phái đại quân đi săn lợn rừng cho đám phụ nhân."

"Trâm còn tưởng đại tướng quân muốn bén rễ ở tây nam, thuận miệng nói đùa một câu, không ngờ truyên ra ngoài thành ngươi đêm đêm ngự bách nữ ... Ha ha ha ha...

"Mãnh tướng như thế, không cưới vạn nữ nhân thì phí danh võ dũng, ha ha ha..."

Vân Sơ nhìn Lý Trị cười tới muốn giá băng, mẫn cảm nhận ra, hắn tới đây căn bản không phải là để nói chuyện cuộc chiến tây nam, chẳng phải để hỏi tội y, càng chẳng phải vì chuyện Lý Tư, Vân Cẩn, hắn chỉ tới để cười vào mặt mình thôi.

Hắn thực sự không còn chí tiến thủ, không quan tâm quốc gia đại sự nữa rồi. Nghĩ cũng phải, Lý Trị cảm thấy bản thân lợi hại lắm rồi, mở rộng bờ cõi chưa từng có, loại trừ toàn bộ nguy hiểm xung quanh. Về nội chính quốc khố sung túc, dân gian no đủ, vượt thời Trinh Quan.

Hắn có tư cách thả lỏng, có tư cách bỏ mặc quốc sự rồi.

Nhưng Vân Sơ không muốn thành nguồn vui cho hoàng đế rảnh rỗi:" Bệ hạ có biết thế kỳ băng hà không?”

Lý Trị biết tới thuyết thế kỷ băng hà trời gian trước lưu hành trên triều dẫn tới biến đổi khí hậu, Ung vương Hiển còn viết cả bản tấu dài cho hắn trình bày chính sách ứng phó liên quan, nhưng không để Vân Sơ lấy hạn hán chưa có tiền lệ để thoát nguy:" Lần này đại hạn, tội ở hoàng hậu."

Vân Sơ kinh ngạc:" Thiên tai liên quan gì tới hoàng hậu chứ?”

Lý Trị chỉ trời:" Trãm là thiên, hoàng hậu là địa, mặt đất phát sinh hạn hán, không mọc được hoa màu, chính là do hoàng hậu thất đức."

Vân Sơ không cách nào tiếp lời nữa.

"Ngươi trước tiên nên nghĩ cách thoát khỏi đống phiền toái hiện nay đi đã, lão thái thái của nhà Triệu quận vương nghe nói ngươi đánh chết Lý Nguyên Sách trên triều, đang quỳ ngoài Tử Vi điện chờ chém đầu ngươi."

"Không chỉ thế, bách quan có thể bị ngươi đánh cho sợ, gia quyến của họ không sợ đại tướng quân ngươi, đều cầm đao tử thủ trước cung, đợi ngươi đi ra sẽ dùng loạn đao chém chết đấy. Ngươi có giỏi thì đánh hết đám phụ nhân trẻ nhỏ đó xem."

" Nếu ngươi có thể đánh lão bà tám tư tuổi của Lý Hiếu Cung một trận, lại tiếp tục đánh đám lão bà, trẻ nhỏ của bách quan thì trẫm có thể thả ngươi." Lý Trị chế giễu:

"Đơn giản vậy thôi sao?" Vân Sơ ve cằm:" Chuyện đó không phải là không thể."

Lần này tới lượt Lý Trị trợn tròn mắt:" Ngươi thực sự không định sống nữa à?"

"Ai bảo thần là Nhị Bách Ngũ, lại còn là ngự tứ nữa, làm chuyện này là hợp tình hợp lý"

Lúc này hai người đi tới một cái đình không lớn, trên bàn đã chuẩn bị dưa muối, đậu hũ cùng các loại gia vị, Lý Trị nói:" Mau làm đi, trẫm đói rồi, chẳng phải ngươi từng nói dưa muối với đậu hũ, thần tiên chẳng bằng ta sao?"

Vân Sơ đúng là có nói câu đó trong nhà, một câu nói hết sức bình thường cũng bị đám mật thám truyền tới tai hoàng đế. Chẳng buồn để ý tới hàm ý châm chọc của Lý Trị, hôm nay hai người còn nhiều chuyện để nói, không ăn ít không được. Vân Sơ đốt bếp than, đặt nồi sắt lên, trước tiên đem thịt ba chỉ chuẩn bị sẵn rán chảy ra mỡ, cho hành, gừng, ớt vào xào lên, đổ thêm rượu gạo cho dậy mùi rồi cho cả dưa muối vào xào. Đến khi mỡ ngấm vào dưa mới cho ít nước trà, rồi cuối cùng là cho nhiều nước, đợi canh sôi.

Lý Trị tự mình thái đậu hũ cho vào nồi, coi như hai người cùng làm cơm.

Đợi mở nồi ra, Lý Trị ngửi mùi canh chua đánh giá:" Không thú vị như lời đồn rồi."

Vân Sơ nói:" Thứ này cần phải có ý cảnh làm nên mới được.

"Ý cảnh thế nào?"

"Bếp lửa đất đỏ nung, rượu lục nghị mới đun. Trời hôm muốn mưa tuyết, uống một chén chơi không?”

Lý Trị nhìn sắc trời tối đen nói:" Bếp lửa đất đỏ nung, dưa muối đậu hũ nồng, tối tới trời muốn mưa, uống một chén chơi không? ... Ừm, ý cảnh không tốt, rượu lục nghị vẫn hơn, dưa chua đậu hũ chẳng thể đem vào thơ."

"Giống Lạc Dương rốt cuộc chẳng thể bằng Trường An."

"Trẫm không ở Trường An, chẳng phải là ngươi càng tự do tự tại sao?"

Vân Sơ chép miệng:" Bệ hạ không ở Trường An, thần mới trở nên nịnh bợ vô vị như vậy, nếu bệ hạ ở Trường An, sẽ nhìn thấy một Nhị Bách Ngũ ngông nghênh cỡ nào."

Lý Trị gắp miếng đậu hũ nóng, thổi phù phù một hồi mới ăn, gật gù:" Đúng thế, lời qua tai người khác là biến vị rồi."

"Trường An sắp vào thu rồi, chẳng lẽ bệ hạ không muốn cưỡi ngựa tiêu diêu ở Long Thủ Nguyên?”

"Gió thu lông lộng, tay áo bay bay, phong ngựa núi cao, lá đỏ khắp trời, đúng là làm người ta khoan khoái."

Vân Sơ tiếp tục giật dây:" Bệ hạ, đi luôn thôi, Trường An giàu có, chuyện cứu nạn cũng an bài rồi, tới khi đó bệ hạ không thấy nạn dân, chỉ thấy toàn cảnh phồn hoa khắp nơi, tâm tình sẽ tốt hơn vài phần."

Lý Trị ngạc nhiên nhìn Vân Sơ:" Trâm không nhìn thấy là biểu thị thiên hạ không có nạn dân sao?”

"Bệ hạ đâu phải là chưa nhìn thấy, nạn dân bẩn thỉu, rách rưới, đủ thứ hình thù quái đản, bán con bán cái, nhìn chỉ tổn thọ mấy năm."

"Trâm không để ngươi vui, ngươi cũng không để trẫm vui chứ gì?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không phải như thế, ý thần là bây giờ bệ hạ nên tiêu diêu rồi, để đám đại thần bận rộn là được."

Lý Trị ăn một miếng dưa chua rồi đặt bát xuống:" Nói rõ ràng đi, ngươi nói không ra đạo lý thì chuyện này không qua được đâu."

(*) Đấy mình đoán đúng chưa, Vân Sơ bắt đầu gạ gẫm vua tới Trường An rồi.
Bình Luận (0)
Comment