Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1629 - Q7 - Chương 155: Tận Cùng Mọi Học Vấn Là Thiên Mệnh.

Q7 - Chương 155: Tận cùng mọi học vấn là thiên mệnh. Q7 - Chương 155: Tận cùng mọi học vấn là thiên mệnh.Q7 - Chương 155: Tận cùng mọi học vấn là thiên mệnh.

Vân Sơ múc cho hoàng đế một bát canh, cho hai miếng đậu hũ mềm:" Bệ hạ, có phải lương thực dự trữ của Đại Đường đã đủ nuôi bách tính một năm không?"

Lý Trị gật đầu:" Lương thực tích trữ ở Hàm gia thương thành vượt xa tiên Tùy, nuôi bách tính một năm miễn cưỡng có thể."

"Bệ hạ ban lương thực cho bách tính, đó là ân huệ của bệ hạ, còn việc của bách quan là thông qua điều phối để đưa chính xác số lương thực đó tới tay bách tính. Hiện giờ thiên tai do biến đổi khí hậu gây ra này cần người toàn bộ Đại Đường đồng tâm hiệp lực mới vượt qua được, nếu làm không khéo thì khói lửa bốn phương. Bởi thế lúc này bệ hạ không nên ở trung tâm cơn bão, mà nên thoát ra ngoài, bàng quan mới nhìn rõ bản chất."

Lý Trị thoáng trầm ngâm, song phản ứng rất bình đạm:" Chưa hết chứ?"

Vân Sơ tiếp tục nói:" Hôm đó thần và Hà Cảnh Hùng rời chiến trường về quân doanh, trên đường đi hắn đuổi hết thị tòng nói với thần. Hắn cho rằng thái tử quá mạnh mẽ, Ung vương Hiền quá thông tuệ, nên Anh vương Hiền, Dự vương Đán mới là nhân tuyển hoàng đế tốt nhất."

"Thần tin lời của hắn không chỉ đại biểu cho một mình hắn, rốt cuộc là câu kết với thế lực trên triều hay đại biểu cho thế tộc địa phương, thần chưa biết. Chuyện này thần không dám viết vào tấu sớ, đợi bệ hạ định đoạt."

Lý Trị ô một tiếng, hắn chỉ hơi bất ngờ chứ không nổi giận, ăn một miếng dưa chua, mãi mới nói:" Ngươi nghĩ vị trí thái tử của trẫm năm xưa có được nhờ cái gì?"

Vân Sơ chắp tay đợi, lời này không tới lượt thần tử như y đánh giá bừa.

Quả nhiên Lý Trị không đợi Vân Sơ trả lời, thong thả nói:" Tài học trãm không bằng Thừa Càn, Thanh Tước, cũng không bằng Ngô vương Khác. Thậm chi so với các huynh đệ khác trãm cũng không có ưu thế gì. Ngươi ở Thục đã gặp Thục vương Âm, ngay cả hắn còn có một thân võ công hơn người."

"Nhưng trẫm dám nói, bất kể ai trong số bọn họ làm hoàng đế cũng không bằng trầm. Cái đạo lý cành quá rậm không thể kết quả phải cắt, ngươi hiểu không?"

Vân Sơ gật đầu biểu thị đã hiểu.

Lý Trị thong thả nói:" Trâm cho ngươi biết, hoàng đế lựa chọn truyền nhân nên dùng cách gì, không phải xem cành mạnh hay yếu, mà là xem có kết quả được không?”

"Nếu như trên cành cứng kết rất nhiều quả, quả to, tất nhiên không cần cắt. Nếu cành yếu, quả vừa ít vừa bé, phải cắt bỏ."

"Cục diện Đại Đường giờ đã rõ, cái cành của thái tử đã kết trái rồi, đối với trẫm, cùng với thân tử các ngươi không cần làm chim khôn chọn cành mà trú nữa, đó là chuyện lớn."

"Quân vương và thần tử, bản thân không phải chủ tòng, mà là kẻ địch."

Vân Sơ chắp tay lĩnh giáo.

Lý Trị mỉm cười, loại chuyện này đúng là chỉ Vân Sơ mới có thể ngồi nghe hắn nói:" Quân vương tận lực ước thúc thần tử, thân tử không từ thủ đoạn đối phó với quân vương, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bản chất là thế, không thay đổi được."

"Trẫm hiểu, ngươi nói ra là để trẫm đề phòng đám người kia, sợ chúng mượn thiên tai lần này mà giở trò, cũng là muốn trẫm có thể tách mình ra khỏi vùng xoáy Lạc Dương, tới Trường An thanh tịnh rồi đánh giá ai là người kế thừa tốt nhất, để thịnh thế có thể duy trì."

"Nhưng cho ngươi biết, trẫm cũng không có cách nào chọn ra được ai hơn ai hết. Thái tử có phải người kế vị tốt nhất không? Trẫm không thể nắm chắc."

"Hà Cảnh Hùng dám bàn với ngươi chuyện này, chứng tỏ hắn có cái nhìn sắc xảo đầy, dám khẳng định dù có lộ ra thì trẫm cũng không vì thế mà thanh lý triều đình."

"Như trẫm nói, thần tử là kẻ địch của hoàng đế, tất nhiên sẽ muốn hoàng đế càng yếu càng tốt, đó không phải là suy nghĩ một hai người, mà là tuyệt đại đa số. Trừ kẻ quá non nớt, đơn thuần chưa hiểu bản chất triều đình, hoặc người rời xa khỏi tranh đấu triều đình như ngươi." "Chuyện này vốn không thể áp chế, phải xem tính cảnh giác của hoàng gia, càng phải xem trí tuệ của hoàng đế, số mệnh của hoàng gia."

Vân Sơ hít một hơi thật sâu:" Bệ hạ nói tới thiên mệnh sao?”

"Tận cùng của mọi học vấn là thiên mệnh, con người rồi tới lúc sức cùng lực kiệt, thắng bại do trời định." Lý Trị nhìn xa xăm:" Năm xưa Lưu Bang khởi sự ở núi Mang Đãng, bị con mãng xà chặn đường đi, mãng xà bị Lưu Bang chém làm hai đoạn, sau đó mới có hai trăm năm Tây Hán, hai trăm năm Đông Hán, mà người chia Đại Hán làm hai chính Vương Mãng.'

"Lưu Bang đoạt giang sơn từ Tần hoàng Tử Anh, Vương Mãng đoạt triều từ Nhụ Tử Anh."

"Giang sơn Thục Hán của Hán chiêu liệt đế bị Tư Mã Chiêu diệt, sau đó phàm là giang sơn nào lấy chữ Tấn làm quốc hiệu, đều bị Lưu thị diệt, như Lưu Thông diệt Tây Tấn, Lưu Dụ diệt Đông Tấn."

"Ví dụ như thế có nhiều lắm, ngươi có thể nói đều là trung hợp được không? Trâm thì không tin vào sự trùng hợp."

Gió đêm mang tới sự mát mẻ, cung cấm không cây, nên chẳng có tiếng côn trùng kêu, bốn bề im ăng, cả Lý Trị và Vân Sơ đều không muốn nói chuyện.

Con gấu lớn đi tới, dựa vào sau lưng Lý Trị che gió cho hắn, Thụy Xuân thấy họ không nói chuyện nữa thì tới hầu rượu.

Vân Sơ và Lý Trị mỗi người một bát rượu gạo ngòn ngọt, không khí còn tốt hơn vừa mời rồi, chẳng mấy chốc mà hết vò rượu, Thụy Xuân liền mở vò khác.

Lý Trị dựa vào người gấu lớn, nhìn gió đêm thổi đèn lồng lay động, thở dài:" Thật vô vị, Vân Sơ, Trường An bây giờ đã là Trường An mà ngươi mong muốn chưa?"

Đến lượt Vân Sơ thở dài:" Còn kém xa lắm."

Nghe vậy Lý Trị vốn lười nhác tựa hồ khơi lên chút hứng thú:" Rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi muốn dát vàng dát bạc cho Trường An thật đấy à?"

"Đó là chuyện rất xa xôi ạ, bây giờ thiên tai lớn đang ở trước mắt, phải xem cách Trường An chống đỡ với thiên tai này ra sao, thần mới tiện nói Trường An đang ở mức nào."

Lý Trị ghét đèn lồng cứ đung đưa trước mắt, Thụy Xuân liền lập tức sai người mang đi, xung quanh tối hẳn xuống, Vân Sơ không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe giọng hắn từ trong bóng tối truyền ra có phần tang thương.

"Vì sao lại nói thế?"
Bình Luận (0)
Comment