Q7 - Chương 156: Xem mà làm .
Q7 - Chương 156: Xem mà làm .Q7 - Chương 156: Xem mà làm .
Vân Sơ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đi lại:" Thời đại vĩ đại phải có công tích vĩ đại, trong tam hoàng ngũ đế, có ba người thành thánh là nhờ vào công tích chống lại thiên tai."
"Từ xưa tới nay người chống lại trời, hơn nữa còn thắng lợi mới có thể thành thánh. Từ Bàn Cổ khai thiên tới Nữ Oa vá trời, Hậu Nghệ bắn mặt trời, Tinh Vệ lấp biển, tới cả ông già như Ngu Công đều có chí dời núi."
"Thời xưa nguy hiểm rất nhiều, sau đó thánh nhân xuất hiện, dạy cho người dân cách sống, đuổi đi cầm thú rắn rết, trời lạnh dạy cho họ làm y phục, đói thì dạy họ trông hoa màu. Sống trên cây dễ bị ngã, sống trong hang dễ mắc bệnh, vì thế dạy họ làm nhà cửa."
"Rồi dạy họ làm công cụ sinh hoạt, dạy họ kinh doanh thương nghiệp, phát minh y dược cứu người, rồi có lễ tiết, phân biệt tôn tỉ trật tự."
"Lấy chính lệnh đốc thúc kẻ lười nhác, lấy hình phạt diệt kẻ ác độc, vì có tranh giành cướp bóc lại làm ra thành trì rồi khôi giáp vũ khí để bảo vệ quốc gia."
"Tóm lại tai họa cần phải đề phòng, chiếu cố con dân, bảo vệ giang sơn là thiên chức của hoàng đế, bệ hạ nói có phải không?"
Lý Trị cầm bát rượu suy nghĩ rất lâu mới nói:" Nói như ngươi hoàng đế chẳng phải là thiên hạ đệ nhất nhân, trẫm là người phục vụ vạn dân rồi."
Vân Sơ võ tay:" Bệ hạ tổng kết rất tinh chuẩn, thần gọi đó là công bộc."
Lý Trị uống hết chén rượu, dùng ống tay áo lau rượu trên râu rất hào sảng:" Ngươi lấy đâu ra lý luận kỳ quái như thế?"
Vân Sơ võ đầu:" Đôi khi thần cũng không biết những ý nghĩ đó từ đâu ra, như ở sẵn trong đầu rồi vậy."
"Cũng phải, dù sao cha ngươi cũng không phải người bình thường.
Lại là chuyện này, Vân Sơ bất lực nói:" Bệ hạ, Huyền Trang đại sư nói thần không phải con ông ấy."
"Ông ấy nói không phải thì là không phải sao?"
"Dù sao người bệ hạ dùng là bản thân thần, chẳng liên quan gì tới chuyện thần có phải nhi tử Huyền Trang đại không."
Lý Trị khinh bỉ:" Nếu không phải ngươi có muôn vàn liên hệ với Huyền Trang đại sư, ngươi cho rằng lần đầu tiên gặp trẫm ở phường Tấn Xương, ngươi có thể tới gần trãm trong vòng mười bước sao? Nếu như không phải nghĩ ngươi là nhi tử Huyền Trang đại sư, hoàng hậu có thể giao thái tử cho ngươi bế?"
"Nếu không nhờ Huyền Trang đại sư, lão thần tiên bỗng dưng gửi An Định cho ngươi nuôi?"
"Tuấn tài thiên hạ vô vàn, ngươi gập ngón tay mà đếm xem, ai có nhiều cơ hội như ngươi?"
Mí mắt Vân Sơ giật giật, không biết bao giờ nhân quả này mới dút:" Rốt cuộc bệ hạ muốn thần là nhi tử Huyền Trang đại sư hay không? Hay là bệ hạ hạ chỉ đi, đúng hay sai sau này không ai dám nói nữa."
Lý Trị nhìn thẳng vào Vân Sơ:" Được, vậy thì giờ chúng ta nói chuyện nhi tử của ngươi đi."
Nhân vật lớn nói chuyện là như vậy đấy, họ không bao giờ chịu theo một vấn đề phát triển câu chuyện, mà cứ thích kéo đông kéo tây, tựa hồ như tán nhảm, đợi khi ngươi bị kéo theo họ mà trả lời hết chuyện này tới chuyện khác mới phát hiện, ngươi ta quanh co thực ra là nghiệm chứng đánh giá một sự việc ở nhiều phương diện.
Kiếp trước nói chuyện với lãnh đạo cũng thế, chuyện gì ngươi không muốn nói, lãnh đạo nhất định nói cái đó.
Từ đầu tới cuối Vân Sơ và Lý Trị đàm thoại kỳ thực xoay quanh chinh phạt tây nam. Bắt đầu từ lúc hỏi Vân Sơ sống có tốt không, Vân Sơ nói đùa muốn cưới mấy vạn nữ nhân tây nam, đàm luận tới Hà Cảnh Hùng, rồi nghiên cứu xem y có phải nhi tử của Huyền Trang đại sư không?
Cuộc chiến tây nam kết thúc rồi, hắn không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt ở đó, hắn nhắm thẳng vào chức trách đại tổng quản hành quân, hắn chú ý vào Vân Sơ.
Chỉ cần bản thân Vân Sơ không có vấn đề gì, vậy thì mọi chuyện y làm ở tây nam cũng không có vấn đề. Nếu hắn cảm thấy con người Vân Sơ có vấn đề, lúc đó mới cần suy xét lại từng hành vi của y ở tây nam.
Bây giờ nói tới Vân Cẩn, tức là cơ bản đã kết thúc, Lý Trị đã thông qua cuộc nói chuyện này xác định được Vân Sơ không có vấn đề gì, có thể tin tưởng được.
Vân Sơ thở dài:" Bệ hạ, thần đã phạt bọn chúng rồi."
Lý Trị hừ một tiếng, không nói thẳng mà muốn Vân Sơ tự ra giá trước:" Gia pháp, quốc pháp, cái nào lớn, cái nào nhỏ?"
"Thần sẽ đưa hai đứa bọn nó tới chỗ bệ hạ." Bàn chuyện kiểu này vô vị, Lý Trị không hề có thành ý giải quyết vấn đề, Vân Sơ cũng chẳng muốn mặc cả với hắn, lấy chuyện hạnh phúc cả đời con cái ra thêm một bớt hai, nghĩ đã mất hứng, buông một tiếng thở dài:" Thần dạy bảo Lý Tư mười tám năm mà không dạy tốt, bây giờ trông vào bệ hạ rồi, bệ hạ thuận tiện dạy luôn cả Vân Cẩn nữa, dù sao như bệ hạ nói, là thần dạy con không đúng."
"Tước vị gì đó thì Vân thị không cưỡng cầu, chỉ cần dậy con cái lên người thôi."
"Phải rồi, bệ hạ nói thần là tiên sinh của thái tử và Lý Tư, trách thân không dạy bảo tốt, nhưng mà bệ hạ đã bao giờ đưa thần một xu tiên học nào chưa? Đã làm lễ bái sư chưa? Còn nữa, khuê nữ của bệ hạ ở Vân thị ăn ở mười tám năm, bệ hạ cũng không cấp một xu nào. Mà lão bà của thần chẳng những lo chuyện ăn mặc cho Lý Tư, còn đòi cả tiền tiêu vặt nữa, nếu ít hơn Vân Cẩm, nàng sẽ lăn ra đất gào khóc. Đã thế Lý Tư còn thường cướp áo mới của Vân Cẩm, may mà khuê nữ thần hiểu chuyện từ nhỏ, nên trong nhà không có xung đột.
"Thần đông chinh, tây phạt, nam bình, đi suốt ngày, ở nhà cũng bận bịu chuyện nha môn không dứt ra được, ít có thời gian quản giáo chúng. Nay lại vào ngục rồi, thân đưa chúng tới chỗ bệ hạ, bệ hạ mà thấy Vân Cẩn có chỗ nào chưa vừa ý thì cứ đánh."
Lý Trị ngớ người, cứ tưởng ép được y vào đường cùng rồi, không ngờ tới cuối cái tính Nhị Bách Ngũ phát tác, khiến y tìm ra được lối thoát, rít lên:" Khốn kiếp, ngươi tính đẩy cho trẫm."
"Bệ hạ xem mà làm." Vân Sơ nói xong tay chắp đít đi thẳng về thiên lao:
Chuyện hồ đồ của con cái, ai tính cho rõ được, Lý Trị thấy y dạy dỗ con không tốt thì giao cho hắn là được rồi, Vân Sơ đá quả bóng xong thấy thoải mái hẳn.
Quân thần gặp mặt, mở đầu vui vẻ, kết thúc tan nát.
Tướng quân canh giữ thiên lao thành thật đứng ở cổng đợi Vân Sơ về, Vân Sơ đi qua còn võ võ vai hắn mấy cái coi như khen ngợi làm mặt hắn méo xẹo, chỉ mong thứ ôn thần này đi sớm, ở lại một ngày là hắn tổn thọ cả năm.