Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1631 - Q7 - Chương 157: Bệ Hạ Bảo Ngài Xéo.

Q7 - Chương 157: Bệ hạ bảo ngài xéo. Q7 - Chương 157: Bệ hạ bảo ngài xéo.Q7 - Chương 157: Bệ hạ bảo ngài xéo.

Vân Sơ về tới nhà lao mới phát hiện Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tới từ bao giờ, hai tên này chả lo lắng gì, ăn hết đào của y, cả cái sọt chỉ còn lại hai quả đào xanh nhỏ xíu.

"Sao các ngươi lại tới đây thế?" Vân Sơ chẳng hỏi sao họ vào được, hai người họ muốn vào thì sẽ có cách thôi:

Ôn Nhu nhả hạt đào ra:" Tới tiếp nhận lại bộ bình xét."

Địch Nhân Kiệt thì nói:” Trường An Đại lý tự khanh Lưu Thành Nguyên trúng gió nằm liệt giường, ta tới Lạc Dương tranh thủ chức vị này."

Ôn Nhu chỉ trích:" Ngươi xem, đúng vào thời điểm quan trọng của bọn ta, ngươi lại chẳng được tích sự gì, lại còn kéo chân bọn ta."

Tuy họ nói lời dối lòng, nhưng huynh đệ thế này còn mong gì hơn nữa, Vân Sơ lấy nốt hai quả đào xanh ra mời họ ăn hết cho trọn tình trọn nghĩa.

Ôn Nhu nói thêm một câu:" Lão bà ngươi nghe tin cũng vội vàng dẫn đám nhóc lên đường, đi xe nên chậm hơn bọn ta một chút, đoán chừng mai là tới."

Vân Sơ ừ một tiếng, chia rơm trên giường ra ba đống, bản thân chọn đống nhiều, nằm xuống ngủ.

Từ Trường An tới Lạc Dương những tám trăm dặm, hai tên này tới sớm như thế chứng tỏ đi đường mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.

Chẳng mấy chốc trong phòng giam vang lên ba tiếng ngáy.

Đến khi trời sáng không ngờ Thụy Xuân tới báo với Vân Sơ có thể vê nhà rồi, sau đó đưa thánh chỉ ra, ngay cả tuyên đọc cũng chẳng có.

Vân Sơ chẳng thèm đọc, thuận tay ném cho Vân Sơ, làm động tác vặn mình:" Vậy là ta có thể về Trường An rồi hả?"

"Bệ hạ bảo ngài xéo!"

"Phong thưởng đã mang tới nhà ta chưa?” "Bệ hạ bảo ngài xéo!"

Thụy Xuân cứ như cái máy ghi âm vô cảm lặp đi lặp lại ý chỉ của hoàng đế.

Ôn Nhu mở thánh chỉ đọc kỹ một lượt:" Ngươi bị giáng tước, thành Lam Điền hầu rồi."

Địch Nhân Kiệt ghé tới xem:" Ồ, thật đấy, bệ hạ còn đem Bạch Lộc Nguyên phong cho ngươi, đây mới là ưu đãi thật, còn hơn quận công. Í, sáu nghìn mẫu đất, tám trăm hộ, còn toàn bộ Bá Thượng nữa..."

Vân Sơ cầm lấy ý chỉ giao Thụy Xuân:" Trả cho bệ hạ, Vân thị có tám trăm mẫu đất ở Bá Thượng đã đủ rồi, không thể lấy hết."

Thụy Xuân không nhận thánh chỉ mặt vô cảm:" Bệ hạ bảo ngài xéo."

Vân Sơ đặt thánh chỉ vào tay Thụy Xuân:" Bá Thượng trên cao nhìn xuống, là đất cung nỏ, cũng là lá chắn cuối cùng của Trường An, không phải nơi có thể phân phong thần tử."

"Bệ hạ nếu muốn ban thưởng thì ta thấy núi Tử Vân nằm giữa Thang Dục, Đại Dục rất tốt, nơi đó không lớn, mùa hè mát mẻ, trong núi còn có suối nước nóng, thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng."

Thụy Xuân thấy Vân Sơ cương quyết như thế, thi lễ mang ý chỉ rời đi, bệ hạ dặn hắn rồi, nhiều lời ắt có sai sót.

Ôn Nhu chép miệng nói nhỏ:" Kỳ thực chúng ta có thể xây bảo lũy ở Bạch Lộc Nguyên..."

Vân Sơ cũng nhỏ giọng đáp:" Dưới Bá Thượng là vùng đất bùn lầy, chỉ cần một trận mưa lớn là thành ao ngay, nước ngầm ở đó rất nông đào vài thước là thấy nước rồi. Đấy là còn chưa nói sông ngòi chằng chịt, nhiều nơi bắc câu mới qua được, ta thấy bệ hạ không có ý tốt lành gì đâu."

Địch Nhân Kiệt trợn mắt ngươi mới là kẻ không tốt lành, nếu không điều tra nơi đó kỹ thế làm gì, cũng nói vào:" Đúng thế, bây giờ thuốc nổ thịnh hành rồi, Bá Thượng không còn địa vị trọng yếu như trước nữa, Ôn Nhu ngươi chưa thay đổi tư duy, tham mảnh đất đó là đẩy bản thân vào chỗ chết." Vân Sơ cười ha hả nói:" Lần này về phá tường thành Trường An nhiều một chút, không chỉ tường thành, cả tường phường vướng víu trở ngại cũng phá luôn đi."

"Trường An ngày một đông rồi, trừ Chu Tước đại nhai ra thì đường xá nơi khác trở nên quá chật hẹp, không thuận tiện cả giao thông và thương nghiệp nữa."

Ôn Nhu nháy mắt:" Không có tường thành bao quanh, đám ngốc trên triều yên tâm rồi."

Vân Sơ cũng cười, có vài chuyện không cần nói ra làm gì, không có tường thành, với một số người không quen, sẽ sợ hãi không dám tới, nhưng có người không sợ tới đó.

Khi ba người ở trong thiên lao trò chuyện thì Thụy Xuân đã đem ý chỉ tới Tử Vi cung.

Vũ Mị, Lý Hoằng cũng có mặt ở nơi này, một tới làm bữa sáng cho hoàng đế trượng phu, một thì tới thỉnh an hoàng đế phụ thân.

" Ngươi nói Vân Sơ muốn núi Tử Vân không muốn Bạch Lộc Nguyên à?" Lý Trị đặt miếng bánh xuống, ngạc nhiên hỏi:

Thụy Xuân đáp:" Đại tướng quân nói, Bá Thượng trên cao nhìn xuống, là đất cung nỏ, càng là lá chắn cuối cùng của Trường An, không phải nơi có thể phân phong thần tử"

Lý Hoằng ở bên gật đầu:" Sư phụ là người cẩn thận."

Lý Trị hừ một tiếng:" Chẳng qua là y chê Bá Thượng nhiều nước ngầm, không dễ làm đường thôi."

" Chắc không phải ạ."

"'Y chắc chắn nghĩ thế, vì trẫm giao mảnh đất đó cho y, mục đích là để y làm đường, trẫm còn xây hành cung tránh nóng trên Bá Thượng."

Vũ Mi từ đầu tới cuối không nói gì, cúi đầu múc canh cho Lý Trị, chuyên tâm hơn thường ngày mấy phần, bộ dạng không quan tâm tới triều chính.

Lý Trị nói với Thụy Xuân:" Bảo y mau về Trường An, nói thêm, trong vòng hai năm không quản lý tốt đất phong, triều đình sẽ thu về."

Đợi Thụy Xuân đi rồi, Vũ Mị mới hỏi:" Bệ hạ, chuyện An Định còn chưa xong mà, Vân Sơ nói sao?"

Lý Trị nhớ tới chuyện này mặt mày không khác gì ăn phải con ruôi:" Vân Sơ giao An Định và Vân Cẩn cho trẫm dạy bảo."

Lý Hoằng giật mình:" Chẳng phải để độc long vào hoàng thành à?"

Vũ Mị cũng phản đối:" Sao có thể để vu cổ vào cung?"

Lý Trị lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ:" Độc long vào cung cũng không phải là chuyện xấu, coi như thanh trừ yêu khí trong cung, tránh người ở trong đó luôn muốn thông qua chuyện ngu xuẩn như dùng kim đâm hình nộm để đạt mục đích không thể nói ra, như thế bớt chết đi vài người."

Hoàng đế nói thẳng ra như thế khiến Vũ Mịi và Lý Hoằng rất xấu hổ, bao năm qua bọn họ luôn dùng vu cổ để đạt mục đích của mình.

Bọn họ đều nghiên cứu vu cổ, cũng nghiệm chứng thứ này chẳng có tác dụng gì, cho nên mới lợi dụng vu cổ, thêm vào quyền lực trong tay, biến nó thành thứ thực sự hại chết người.

Người khác tin vu cổ, chẳng thể giết được họ, khiến họ dễ dàng đồ sát đơn phương trong phạm vi nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment