Q7 - Chương 158: Chỉ là một đám tiện nhân.
Q7 - Chương 158: Chỉ là một đám tiện nhân.Q7 - Chương 158: Chỉ là một đám tiện nhân.
" Ý chỉ bệ hạ không thay đổi, lần nữa lệnh đại tướng quân ngài lập tức về Trường An." Thụy Xuân lần nữa xuất hiện trước cửa nhà lao, lặp lại câu nói vô vị kia:
Vân Sơ tiếp nhận ý chỉ thở dài:" Xem ra trước khi đi còn phải bái phỏng huynh đệ Vũ thị."
Ôn Nhu cười to:" Đúng thế, bây giờ công tượng am hiểu công trình nhất trong thiên hạ đều ở trong tay huynh đệ Vũ thị."
Địch Nhân Kiệt thúc giục:" Đi thôi, còn không đi thì không thấy trò hay."
Ba người vui vẻ chuyện trò rời thiên lao, ra tới cổng, thấy tướng quân canh giữ đứng đó, Vân Sơ nói:" Đào ngon lắm, lần sau tới Trường An tới nhà ta làm khách, cơm nước nhà ta rất ngon."
Tướng quân đó khom người nói:" Cung tiễn đại tướng quân."
Thiên lao có ba lối ra, một lối đưa người đi xử tội, một lối đưa quan tài ra ngoài đó là người được ban chết trong nhà lao xem như ân điển không bị phơi thây giữa đường, còn một lối đi nối với Cung Thành, chuyên môn giành cho người sống đi.
Phía Cung Thành có hành lang dài thông với Hoàng Thành, trên hành lang đó có nơi tắm rửa thay y phục, còn có cung nga giúp trang điểm, như vậy người đi ra không bị mất mặt.
Ba người Vân Sơ vừa mới rời Cung Thành liền nhìn thấy một bà già tóc bạc, tay cầm mã sóc, người mặc khải giáp rộng hơn người, ngồi trên một chiếc ghế.
Thấy Vân Sơ đi ra, bà già gian nan đứng dậy, dùng sức lực toàn thân nâng mã sóc, hét lớn xông tới:" Cẩu tặc Vân Sơ, trả mạng cho con ta."
Bà già này chính là Mộ Dung thị, Lý Hiếu Cung mất sớm, dựa vào sự đanh đá vô lại giữ thanh danh phủ Triệu quân vương không đi xuống, là sự tồn tại cường hãn trong giới quả phụ Trường An.
Mộ Dung thị thân hình cao lớn, câm mã sóc cũng ra dáng lắm, nhìn bộ dạng bà ta như hổ điên, Vân Sơ lộn mình qua lan can, chân đạp rào, người phi thân lên đăng lâu bằng đá.
Không đuổi theo được Vân Sơ, Mộ Dung thị ở dưới chửi bới:" Ngươi không có bản lĩnh giết địch, lại giết người mình, ngươi mà là đại tướng quân cái gì."
Vân Sơ khinh bỉ đáp trả:" Mụ già chua ngoa không biết lòng người tốt, lão tử giúp phủ Triệu quân vương giữ được vinh hoa phú quý, bà lại lấy oán báo ơn."
"Nói láo, ngươi giết con ta còn dám nói muốn tốt cho phủ Triệu quận vương, nào nào, để nhi tử ngươi tới đây, để lão phụ giết, cũng vì muốn tốt cho phủ Lam Điền quận công ngươi."
" Thứ chó lợn Lý thị ngươi sao so được với kỳ lân nhi nhà ta, nằm mơ."
Mộ Dung thị giận dữ ném mã sóc ra.
Vân Sơ một tay bắt lấy, nhìn mã sóc thời gian dài không được lau chùi đã rỉ, thừng quấn trên đó cũng sờn cả, thở dài:" Đáng tiếc."
Trong lúc Vân Sơ xem mã sóc thì y bị hơn trăm phụ nhân bao vây ở đăng lâu, từ trên nhìn xuống thấy đám nữ nhân có già có trẻ, chỉ tay chửi bới, lời lẽ vô cùng chua ngoan quá quắt. Một số hung hãn nhổ nước bọt về phía y, Vân Sơ vung mã sóc một vòng, đám phụ nhân đó không lui mà còn tiến, cổ ngửa lên tuyên bố nếu Vân Sơ hôm nay không giết họ thì không xứng làm con người.
Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đứng xa xa xem trò vui, đám thị vệ hoàng cung cũng không ai can thiệp.
Lý Trì nhìn cảnh tượng nhốn nháo đó qua kính viễn vọng, nói:" Thế này thì quá đáng lắm rồi, cho người xua đuổi đi."
Vũ Mị lấy kính viễn vọng xem say sưa:" Để họ chửi thêm một lúc, thù hận giảm đi mấy phần."
" Giải tán đi, nếu không chết người đấy."
"Bệ hạ cứ coi Vân Sơ là Nhị Bách Ngũ mãi thế sao, y không làm thế đâu, dù có là Nhị Bách Ngũ thì y cũng không dám.” "Vân Sơ không dám nhưng Ngu thị dẫn đám An Định sắp tới rồi, nàng xem họ dám không?"
Vũ Mị trả kính viễn vọng cho Lý Trị:" Bệ hạ, đã muộn rồi."
Lý Trị nhận lấy kính viễn vọng nhìn theo hướng Vũ Mịi chỉ, chỉ thấy trên đồng hồ mặt trời cực lớn ở cổng Cung Thành chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai con rết cực kỳ đáng sợ. Hai con rết đó quấn lấy đồng hồ mặt trời, chỉ hai con thôi khiến người ta tưởng chừng nơi đó nhung nhúc độc trùng.
Thậm chí Lý Trị nhìn thấy răng phía trước của chúng đang mở ra đóng vào.
Hai con rết đó men theo cột trụ bò xuống, phóng vèo vèo tới chỗ đông người.
Vân Sơ cũng đã nhìn thấy hai con rết bò ngoằn ngoèo trên mặt đất rồi, vốn đang đau đầu liền thở phào, viện binh tới kịp lúc rồi.
Hai con rết đó không hiểu Long Bà nuôi kiểu gì, chúng thực sự có linh tính, thừa lúc Mộ Dung thị kích động chửi bới leo lên chân bà ta, biến thành cái khăn quàng quấn quanh cổ. Khi Mộ Dung thị phát hiện chuyện bất thường cúi xuống, con rết ngẩng đầu, cái đầu đáng sợ nhìn thẳng bà ta.
Chẳng kịp kêu một tiếng nào, Mộ Dung thị mắt trắng dã ngã thẳng xuống, Ôn Nhu đứng xem trò vui sợ bà ta ngã chết, đạp một phụ nhân béo tốt, khiến phụ nhân đó thành đệm thịt cho Mộ Dung thị.
Con rết còn lại cũng rất bận rộn, nó đi tới đâu đám phụ nhân vốn có chút điên cuồng yên ắng tức thì, người sợ hãi hôn mê không ít, người sợ đái ra váy nhiều hơn, sợ tới nhũn chân không chạy nổi.
Vân Sơ không tiện đứng nhìn đám phụ nhân đó bêu xấu, chống mã sóc xuống đất, đu qua trên đầu đám phụ nhân đó thoát ra ngoài.
Đáp xuống trước mặt Ngu Tu Dung, Lý Tư, Vân Na trong trang phục chơi mã cầu gọn gàng ôm người, theo sau còn có mười mấy phụ nhân béo tốt, tay lăm lăm gậy gộc. Vân Sơ cười hỏi:" Vân Na không tới à?"
" Ai dám cho muội tử ngốc của chàng tới đây, chẳng biết to chuyện tới mức nào, Tiểu Điểu Nhi và Quan Quan cầm chân muội ấy rồi, có điều cũng sắp tới thôi." Ngu Tu Dung thúc giục:" Phu quân và Ôn bá, Địch bá mau rời khỏi chỗ này đi, dây dưa với bọn chỉ thiệt thân ... Đám tiện nhân đó thiếp xử lý."
Vân Sơ không nói nhiều cùng Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt rời đi trước.
Ngu Tu Dung chỉ tay:" Không tha cho đám tiện nhân đó."
Ở đằng xa, Vũ Mị vẫn quan sát tình hình bên này, đám phụ nhân kia tuy đông nhưng không chống nổi đám phụ nhân Vân gia, bị đuổi đánh kêu cha kêu mẹ. Xuân ma ma thở hổn hển chạy tới báo:" Hoàng hậu, nô tỳ phát hiện ra trong đám phụ nhân đó, trừ Triệu vương phi, không có ai là quan phu nhân có lai lịch cả. Nô tỳ bắt mấy người hỏi, phát hiện ra không phải là thiếp thất thì cũng là ma ma trong nhà."
Vũ Mị ồ một tiếng:" Còn tưởng là Mộ Dung thị nhân vật thành tinh, không ngờ là loại vô dụng, ngay chuyện đó không phát hiện ra, để người ta lợi dụng rồi."
"Nàng không xem Lý Nguyên Sách là loại thế nào? Bà ta chỉ là loại ỷ vào chua ngoa, vô lối với tuổi tác nên người khác không muốn dây dưa vào thôi." Lý Trị cảm thán:" Lý Hiếu Cung anh hùng cả đời mà lại có thê tử và hậu nhân kém cỏi như vậy."
"Xem ra tước vị nên thanh lý một lượt rồi, trả nó lại đúng bản chất ban đầu, sau này tước vị cao nhất chỉ là hầu, hơn nữa không vượt quá số lượng trong danh sách Lăng Yên Các."
Vũ Mị cẩn thận hơn:" Hai mươi tư vị huân tước, không tăng không giảm, như thế trong tương lai sẽ có hai mươi tư lực lượng, bệ hạ chớ quên chuyện bát trụ quốc năm nào."
Lý Trị lắc đầu:" Trâm không tăng giảm con số hai tư đó thôi, còn người thì sẽ phải thay đổi, tụ tập hai mươi tư huân quý này ở Trường An, Lạc Dương. Hoàng tộc ở Trường An thì Trường An thắng, hoàng tộc ở Lạc Dương thì Lạc Dương mạnh."