Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1633 - Q7 - Chương 159: Đế Hậu Nhìn Nữ Tế. (1)

Q7 - Chương 159: Đế hậu nhìn nữ tế. (1) Q7 - Chương 159: Đế hậu nhìn nữ tế. (1)Q7 - Chương 159: Đế hậu nhìn nữ tế. (1)

Ba người Vân Sơ rời Hoàng Thành, cưỡi ngựa tới thẳng phủ huynh đệ Vũ thị ở Lạc Dương.

Quang cảnh Lạc Dương bây giờ thực sự chẳng có gì hay ho mà ngắm nhìn, khắp nơi là công trường, gạch ngói ngổn ngang, xe trâu xe lừa đi lại chở vật liệu không dứt. Ôn Nhu nghỉ ngờ nhìn Vân Sơ:" Lần này giáng tước tuy nói ngươi không thiệt hại thực chất gì, nhưng cũng không cần vui vẻ thế chứ."

Vân Sơ cười:" Xem như ngươi tinh, hoàng đế vẫn đang ước thúc tước vị, phong hầu có lẽ là cực hạn tước vị của Đại Đường rồi, cao hơn nữa chỉ là danh xưng xuông, không ích gì, ý nghĩa giống thượng trụ quốc vậy."

Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên:" Sao ngươi biết được?"

"Hôm qua hoàng đế nói với ta, hắn chuẩn bị học theo chuyện cũ thái tông lập Lăng Yên Các, toàn thiên hạ chỉ có hai mươi tư hầu tước thực phong, nói không chừng còn dùng chế độ người đứng cuối cùng bị đào thải."

Ôn Nhu nhăn nhó:" Hai mươi tư thôi à?"

Địch Nhân Kiệt bất an:" Lý thị bọn họ vốn tổ tiên là một trong bát trụ quốc, con người ta luôn đi theo thứ họ lý giải được. Lý thị họ nếm mật ngọt khi làm bát trụ quốc, nên có lẽ bệ hạ cho rằng nếu chia bát trụ quốc thành hai tư hầu tước, có thể phân tán quyền lực. Do đông người, muốn hợp tung liên hoành thế nào cũng khó."

Vân Sơ nói:" Ngươi đừng quên hoàng gia họ chính là thế lực thứ hai mươi lăm, do quá nhiều ưu thế nhà khác không có, hoàng đế cho rằng làm vậy rất tốt."

"Ngươi có khuyên gián bệ hạ không?"

"Bệ hạ vất vả nghĩ ra biện pháp này, ta không tiện phủ quyết."

Ôn Nhu cười gian:" Không nỡ phủ quyết chứ gì?"

Vân sơ không đáp, Địch Nhân Kiệt nhíu mày:" Ngươi muốn đưa huynh đệ Vũ thị vào hai mươi bốn hầu tước này à?" "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta tới tìm họ là muốn nhờ họ giúp ta thiết kế cầu thôi."

"Ma mới đi tin ngươi."

Chẳng bao lâu ba người Vân Sơ tới phủ Vũ Thừa Tự, đợi Vũ Thừa Tự gọi thêm Lý Tam Tư, thế là năm người tụ tập đánh chén trong phủ, đến khi đám Vân Sơ say khướt mới đi.

Vì Vân Sơ uống say cho nên không thể về Trường An ngay, đành phải ở lại trạch viện gần chùa Bạch Mã nghỉ ngơi vài ngày.

Vân Sơ sau khi tỉnh rượu miệng khát khô, thấy Ngu Tu Dung cho mình uống nước mà tay run run, hỏi:" Xảy ra chuyện gì thế?"

Ngu Tu Dung cố nén sợ hãi trong lòng:" Bệ hạ đoạt tước vị của Triệu quân vương rồi, giáng tước quận công, tranh của Lý Hiếu Cung trong Lăng Yên Các cũng bị rỡ bỏ."

Vân Sơ uống liền hai cốc nước ấm mới nói:" Sau này sẽ còn nhiều bức tranh bị lấy xuống, người mới đổi người cũ, chẳng qua chỉ thế mà thôi."

Ngu Tu Dung nghe Vân Sơ nói vậy thì không sợ nữa, dựa vào vai y:" Vậy tranh của phu quân có thể được đưa lên không?"

"Chuyện đó còn cần phải nói sao?"

Lý Trị muốn phân giải Lăng Yên Các, muốn làm suy yếu các công huân thời đầu, Vân Sơ và Tiết Nhân Quý đoán chừng là hai người đầu tiên đưa vào.

Cứ như thế dần dần hoàng tộc thay từng người trong Lăng Yên Các thành nhân vật khác, mà càng thay càng kém, cuối cùng chẳng ai coi trọng nhân vật trong Lăng Yên Các nữa.

Lăng Yên Các đã thế, kết cục thập bát trâm hoa học sĩ cũng chẳng tốt hơn.

Những lời này tất nhiên Vân Sơ sẽ không nói với Ngu Tu Dung, gần hai năm không gặp lão bà, tuy lão bà đã tới tuổi trung niên nhưng chẳng mất đi sức hấp dẫn, ngược lại càng hợp với thẩm mĩ của Vân Sơ.

Thế là vừa bị Ngu Tu Dung khiêu khích một chút, liền hóa thân thành người sói.

Mặc dù lúc này Vân Cẩn, Lý Tư ở lại trong cung là chuyện nghiêm trọng, nhưng tạm để sau đã.

Phụ nhân thành thục có cái hay, nhất là khi tâm ý tương thông, hoan ái tuy không nhiệt liệt như thời thiếu niên, khiến người ta càng thêm hưởng thụ.

Cùng lúc đó Lý Trị nhìn chằm chằm Vân Cẩn và Lý Tư quỳ trước mặt.

Vốn chuyện dẫn đội ngũ hoàn khố vào rừng rập tây nam làm cảm quan của Lý Trị với Vân Cẩn khá tốt, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ăn vụng với Lý Tư, hắn nhìn Vân Cẩn thế nào cũng chướng mắt.

Ngoài đại điện, con gấu lớn đứng thẳng người quơ móng vuốt khổng lồ của nó đe dọa hai con rết, nó không dám lỗ mãng xông vào, hai con rết cũng không dám tấn công, hai bên cứ thế giằng có trên bậc thêm Tử Vi cung.

"Học những gì rồi?" Lý Trị mặt lạnh tanh hỏi: "Ngoài gia học ra."

Vân Cẩn ngẩng đầu lên cung kinh đáp:" Thần trọng điểm học hiển học rồi mới học gia học ạ.'"

"Gia học thì học cái gì?"

"Chủ yếu là biện chứng học ạ, tức là dùng hai loại góc độ khác nhau trở lên để nhìn vào bản chất sự vật, sự việc."

Lý Trị dịch mông, giọng khó ưa:" Chẳng qua là Biến dịch luận và Ngũ hành luận của Âm Dương gia mà thôi, gì mà gia học chứ. Thôi được, trãẫm coi như gia học ngươi, vậy thì dùng biện chứng gì đó của ngươi thuyết phục trẫm xem nào."

Vân Cẩn cúi đầu không nói nữa.

Lý Tư nói:" Phụ hoàng đừng làm khó hắn, tuổi con lớn hơn, sai gì cũng là lỗi của con."

Lý Trị hừ một tiếng:" Trãm chỉ đang kiểm tra học vấn của hắn thôi."

Lý Tư dõng dạc nói:" Không cần phải kiểm tra ạ, học vấn tốt cuối cùng không giáo hóa thiên hạ cũng là để quản lý thiên hạ. Với học vấn của A Cẩn bây giờ tới Hoằng Văn Quán có thể làm bác sĩ giáo hóa học tử, cũng có thể làm thứ sử một châu quản lý bách tính." "Nếu Đại Đường có chiến sự, A Cẩn có thể mặc giáp lên ngựa, vì phụ hoàng bình định tứ phương.”

"Cho dù có nhàn nhã ở nhà cũng làm ra vô số thứ tốt lợi nước lợi dân."

Lý Trị nhìn Vân Cẩn càng thấy khó ưa hơn:" Loại người như ngươi nói trãẫm giết không ít, biết vì sao không, loại như thế nói thì chuyện gì cũng làm được, đến lúc làm thì chuyện gì cũng không biết."

Lý Tư nghe hoàng đế mỉa mai Vân Cẩn thì giận lắm, nhưng không dám lỗ mãng, cẩn thận tới bên hoàng đế biện giải:" Phụ hoàng, A Cẩn không phải loại người đó đâu, không tin phụ hoàng chứ cho A Cẩn một chức thứ sử làm xem, con đảm bảo chỉ vài năm thôi, châu do hắn quản lý sẽ giàu có sung túc."

Lý Trị hừ khẽ:" Thứ sử một châu lớn thế nào ngươi biết không, vậy mà dám mở miệng à?”

"Ở tây nam A Cẩn từng thống lĩnh mười vạn dã nhân."

"Cũng chỉ là dã nhân."

Vân Cẩn nhìn Lý Tư làm nũng với hoàng đế, trong lòng bỗng nhiên chẳng còn sợ hãi nữa mà lại có chút vui vẻ. Tính tình Lý Tư rất khác thường, trừ trước mặt a gia và a nương còn biểu hiện giống thiếu nữ bình thường, với người khác nàng luôn vô lý vô lối, có thể chủ động thân cận hoàng đế là điều hiếm có.

"Phụ hoàng, con sắp gả cho A Cẩn rồi, phụ hoàng thế nào cũng phải cho A Cẩn chức quan lớn để làm chứ?" Lý Tư bắt đầu được nước lấn tới:

Lý Trị nhìn Vân Cẩn:" Ngươi cũng nghĩ vậy phải không?"

Vân Cẩn đáp:" Trưởng già ban, không dám chối từ."

Lý Trị ngớ người, câu hỏi của hắn rõ ràng có ý không tốt, ám chỉ Vân Cẩn bám lấy Lý Tư vì kiếm quan chức, không ngờ Vân Cẩn không biển giải mà trả lời rất đường hoàng, có chút phong thái lỗi lạc của quân tử xưa.

Có điều quân tử không ngủ với nữ nhi của người khác như thế, Lý Trị tức giận:" Vân thị ngươi đều là loại Nhị Bách Ngũ giống phụ thân ngươi như thế à?" Vân Cẩn bình tĩnh đáp:" Từ khi bệ hạ gọi gia phụ là Nhị Bách Ngũ tới nay, Nhị Bách Ngũ đã thành lời khen rồi."

Câu này đáp vô cùng khéo, cương nhu đầy đủ, không khiến người ta thấy hắn đang nịnh bợ, Lý Trị thu lại tâm lý xem thường, nghiêm túc đánh giá lại thiếu niên này, hồi lâu nói:" Từ hôm nay bắt đầu làm bí thứ giám, theo bên trãm làm việc."
Bình Luận (0)
Comment