Q7 - Chương 160: Đế hậu nhìn nữ tế. (2)
Q7 - Chương 160: Đế hậu nhìn nữ tế. (2)Q7 - Chương 160: Đế hậu nhìn nữ tế. (2)
Lý Tư nhẹ người, ít nhất không bị trừng phạt, cửa ải này qua một phần rồi, vội hỏi:" Phụ hoàng, bí thư giám quan mấy phẩm?"
"Thất phẩm."
"Hả? Chỉ thất phẩm thôi à? Bằng vào đại công của A Cẩn ở tây nam, thế nào cũng phải ngũ phẩm trở lên chứ ạ? A Cẩn còn là thế tử Lam Điền hầu cơ mà."
Lý Trị không thèm dây dưa với Lý Tư, trực tiếp hỏi Vân Cẩn:" Về chuyện của An Định, ngươi nói thế nào đây?"
Vân Cẩn nhìn Lý Tư, mỉm cười nói:" Với thần Tư Tư là công chúa cũng được, nữ tử nhà nghèo cũng được, nàng đều là thê tử của thần rồi, dù trời sập xuống, đất nứt ra, chuyện đó không thể thay đổi."
Lý Trị nghe Vân Cẩn thề non hẹn biển trước mặt mình, chút thiện cảm vừa có lại bay sạch, lửa giận bùng lên:" Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"
Lý Tư tới bên Vân Cẩn, khoác tay hắn:" Vậy thì cực tây thêm một đôi mục dân, hoặc bắc hải thêm một cái thuyền."
Lý Trị rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Vân thị toàn thứ khốn kiếp như vậy đấy, đừng nghĩ chúng không dám, tình thế giờ thành gặp khó, quá dễ dãi với chúng không được, một khi xử nặng, hắn là hoàng đế khó nuốt lời, hai đứa Nhị Bách Ngũ này làm gì đó không thể vãn hồi, hắn thiệt đủ đường:" Cút ra ngoài!"
Lý Tư còn hỏi:" Phụ hoàng, thế chuyện bí thư giám còn tính không?"
Lý Trí máu xộc lên đầu:" Cút!"
Vân Cẩn vái một cái:" Mai vi thần đi làm."
Nói rồi dẫn Lý Tư từ từ rút khỏi Từ Vi Cung, Lý Tư huýt sáo, hai con rết bò lên lan can, huy động hơn trăm cái chân phát ra âm thanh như mưa xuân, nhanh chóng rời đi.
Con gấu lớn đứng rất lâu cuối cùng hạ thân hình to lớn xuống, mệt mỏi tới bên Lý Trị, dịu đầu vào hông hắn, nằm bẹp xuống. Lý Trị lấy cái bánh trên đĩa cho vào miệng gấu lớn, xoa đầu nó:" Làm gì với chúng đây, nặng không được, nhẹ không xong, thế này thì phiền."
Con gấu lớn kêu mấy tiếng, tựa hồ đang cổ vũ Lý Trị.
Hai con rết nhiều chân, chạy rất nhanh, khi Lý Tư đưa Vân Cẩn tới Thượng Dương Cung của Vũ Mị, người nơi này căng thẳng như ra trận.
Xuân ma ma đứng đầu đứng trên cùng, nhìn hai con rết cực lớn bò theo lan can, thân hình liên tục quấn vào nhau, nàng khống chế lắm mới không đái ra ngoài, run run nói với Lý Tư:" Công công chúa, đuổi thứ này đi đi."
Lý Tư cười âm trầm:" Độc long phá bách cổ, đây là ý chỉ của phụ hoàng."
"Thượng Dương cung không có vu cổ, không cần độc long diệt trừ."
Chẳng hề thấy Lý Tư chỉ huy thế nào, hai con rết rời khỏi lan can, trăm cái chân khua liên tục leo lên váy nàng, cuối cùng quấn ở hông, giống như hai cái đai lưng.
Cảnh đó làm Xuân ma ma rợn cả người, vội vàng vào bẩm báo.
Vân Cẩn nói với Lý Tư:" Để đệ vào, tỷ đừng vào."
Lý Tư lo lắng:" Mẫu hậu đã chuẩn bị rồi, bất kể chúng ta dùng cách gì cũng không ăn thua đâu, mẫu hậu không giống phụ hoàng."
"Chúng ta không cần dùng cách gì hết, ở trước mặt bệ hạ thế nào thì với hoàng hậu cũng như thế là được rồi, lấy chân thành đối diện với tất cả. Ngoài ra hoàng hậu chú trọng lễ nghi, không nên tùy tiện, chỉ cần thế thôi."
Khi Xuân ma ma lần nữa đi ra, mắt cứ dán vào hông Lý Tư, nhưng không thấy hai con rết kia đâu, Lý Tư mặc cung trang màu vàng nhạt, trên đầu búi một búi tóc cao vút đen huyền, dưới mái tóc mây là một gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết quyến rũ. Bên cạnh là Vân Cẩn mặc áo sam đơn giản, đầu đội kim quan, môi hồng răng trắng. Hai người đứng cạnh nhau, không ai không thốt lên đây là đôi người ngọc.
Nhìn khắp nơi không thấy đôi rết, được cung nga đã sợ tới mặt trắng bệch chỉ cho, Xuân ma ma mới thấy chúng đang phơi nắng trên đồng hồ mặt trời.
Lần trước Vũ Mị gặp Vân Cẩn khi còn là đứa bé hồng hào bụ bẫm, không ngờ nhiều năm thế rồi, đứa bé đó thành một ngọc diện lang quân tuấn tú, nhìn một cái là biết Lý Tư không xứng với đứa bé này.
Lý Tư mắt to mũi cao, tuy dung mạo không hề kém, đáng tiếc đứng bên Vân Cẩn đẹp quá mức, khó phân biệt được nam nữ. So với Vân Cẩn ngũ quan tinh xảo nhu hòa, Lý Tư còn giống mỹ nam tử hơn.
Nhìn Lý Tư ngẩng cao đầu sải bước, Vũ Mị thầm thở dài, nếu như không có đứa bé này, Vân Cẩn gả cho Thái Bình là tốt nhất.
"Nữ nhi bái kiến mẫu hậu."
"Nghe nói ngươi mang hai con độc long tới giết mẫu hậu này phải không?" Vũ Mị miệng nói với Lý Tư, mắt cứ nhìn Vân Cẩn đang cung kính thi lễ:
"An Định chỉ ham chơi thôi ạ, không hề có ác ý." Vân Cẩn quy củ ngồi quỳ trên đệm, lưng thẳng tắp:
Vũ Mi nhìn sang Lý Tư ngồi tùy tiện, lại thở dài lần nữa:" Mẫu thân ngươi Ngu thị dâng tấu thỉnh hôn lên bản cung, bản cung hỏi ngươi, đó là ý của Vân phủ, hay là ý của ngươi?"
Vân Cẩn quỳ bái:" Thần cam tâm tình nguyện, đồng thời mong mỏi hoàng hậu đồng ý với thỉnh hôn biểu của gia mẫu."
"Phò mã theo công chúa và công chúa gả đi, đó là hai chuyện khác nhau, ngươi có hiểu không?"
"Đều là ân điển ạ."
"Nếu là thế ngươi nói với bản cung, ngươi tài đức gì mà có thể khiến công chúa gả cho?" Vũ Mị lạnh lùng hỏi:
Vân Cẩn không hề bị Vũ Mị dọa sợ, nhìn sang Lý Tư:" Thần đời này nguyện cùng Tư Tư, sống cùng giường, chết cùng huyệt. Tư Tư tuy là châu báu của hoàng gia, ở Vân thị cũng là hạt châu không nhuốm bụi."
Vũ Mị thấy gương mặt Vân Cẩn rạng ngời khi nhìn Lý Tư, càng tiếc hơn, nàng thấy Thái Bình mới xứng với Vân Cẩn, chuyển đề tài:" Nghe nói lần này đại chiến tây nam, ngươi lập công lớn, có phải chuẩn bị vào sĩ đồ?"
"Gia phụ vốn chuẩn bị để thần vào Quốc tử giám trước, sau đó tham gia khoa khảo, đợi đỗ tiến sĩ mới vào triều làm quan."
"Khoa khảo chỉ là một cách để quốc triều chọn nhân tài, tài năng của ngươi đã được chứng miinh, không cần nhiều chuyện nữa. Bệ hạ an bài công việc gì cho ngươi?"
Vân Cẩn thi lễ:" Bệ hạ lệnh thần vào bí thư giám làm bí thư."
"Hiện triều đường đang trù bị chuyện cứu tai, vạn sự phức tạp, sao ngươi không nhân cơ hội này thi thố tài hoa?"
" Thần cho rằng việc chẩn tài, quan viên phụ trách phải hiểu được nỗi khổ của bách tính, bách tính cũng phải hiểu được quan tâm tới từ triều đình, là việc quang minh chính đại."
Vũ Mị không có phản ứng gì, lần nữa chuyển đề tài:" Quan viên Trường An hi vọng bệ hạ về Trường An, ngươi đánh giá chuyện này thế nào?"
Vân Cẩn cung kính đáp:" Đông đô, tây đô đều là quốc đô của Đại Đường, bệ hạ và hoàng hậu ở Lạc Dương đã lâu, nên về Trường An, để bách tính thỏa khát vọng."
"Vậy là ngươi ủng hộ bệ hạ về Trường An?"
“Trường An lúc này hơn xa Lạc Dương."
"Rời đô Lạc Dương không phải là vì Trường An không đủ giàu có, mà là vì kế hoạch sâu xa của Đại Đường, vấn đề trong này rất lớn, không thể nói qua loa được."
Vũ Mị vừa nói tới đó thì một tiểu cô nương xinh xắn lạch bạch từ phía sau đi ra, chẳng thèm để ý tới Vân Cẩn và Lý Tư, dựa đầu vào đùi Vũ Mị:" Mẫu hậu đã nửa canh giờ không để ý tới con rồi."
Vũ Mị cưng chiều vuốt má nó, hòa nhã nói:" Bái kiến tỷ tỷ con và thế tử Lam Điền hầu đi đã."