Q7 - Chương 162: Lý Tư phơi áo cưới. (1)
Q7 - Chương 162: Lý Tư phơi áo cưới. (1)Q7 - Chương 162: Lý Tư phơi áo cưới. (1)
Khi Lý Tư, Vân Cẩn về tới trạch viện Vân thị gần chùa Bạch Mã thì thấy a gia và a nương đang nghiên cứu cây hoa quế trong sân. A nương cười rất tươi, còn giảu môi như thiếu nữ, a gia thì đã nhảy lên cây, đang dùng đao chặt cành.
Cành cây mang theo đóa hoa màu vàng nõn rơi xuống, a nương nhanh tay bắt lấy, a gia còn chặt cành chỗ khác, để a nương chạy theo nhặt tíu tít.
Vân Cẩn thấy cảnh đó quay đầu đi luôn không cần nghĩ.
Lý Tư còn muốn xem tiếp, vô tình bắt gặp ánh mặt lạnh băng của a gia, thế là vội chạy mất.
Tới viện tử bên cạnh nhìn thấy một thiếu nữ người hơi gầy ngồi trên ghế dưới hành lang thêu hoa. Gió mát lướt nhẹ qua thổi ống tay áo nàng phất phơ, chiếc eo thon được buộc chặt có vẻ như mảnh mai tựa hồ gió thổi mạnh cũng gẫy, mang vẻ đẹp tĩnh lặng của hoa đỗ quyên trong sơn cốc.
Vân Cẩn cầm kim châm quệt lên đầu một cái, tiếp tục thêu hoa.
"Đừng giả vờ nữa, người ta mài kim châm lên tóc là để dính dầu trên đầu, để kim trơn hơn, muội mỗi ngày đều gội đầu làm gì có dầu." Lý Tư ghét nhất là Vân Cẩm lúc nào cũng làm ra vẻ ôn nhu hiền thục, cứ thấy lần nào là lên tiếng châm chọc lần đó:
Vân Cẩm chỉ hơi đưa mắt qua rồi tiếp tục công việc của mình, nữ tử làm dáng là thiên tính, đâu như Lý Tư, làm dáng khiến Ôn Hoan nói trông buồn nôn, tiếp tục cúi đầu thêu hoa, chẳng hỏi kết quả vào cung đàm phán thế nào, vì nàng biết kết quả có thành hay không là ở a gia không ở họ, mà a gia đã làm việc thì chẳng có gì phải lo, nhắc:" Tỷ phải làm áo cưới rồi đấy."
"Không phải muội có một bộ rồi sao, cho ta dùng trước đi."
"Tỷ cứ nằm mơ đi."
Lý Tư tới kỳ kèo:" Cho mượn dùng thôi mà."
"Có ai lại mượn áo cưới không hả?" Vân Cẩm khẽ mắng, chưa kể nàng làm áo cưới đó từ năm mười tuổi, luyện rất nhiều vàng, cuối cùng lấy được một cân vàng mười, lại tiếp tục luyện sáu lạng chỉ vàng:
Chưa nói nàng lúc hết kho báu của Vân Na cô cô, kiếm được tám viên lam bảo thạch, tiếp đó nhờ Kỷ vương Thận làm cho tám cúc áo choàng.
Chưa hết Vân Cẩm chặt nửa số sen phật của chùa Đại Từ Ân, làm tơ sen, dệ ra khăn tay mỏng nhẹ. Tiếp đó xin lão thần tiên điều phối thuốc, giữ bộ áo cưới của nàng không bị mọt cắn.
Không cách nào kể hết sự kỳ công của Vân Cẩm khi làm áo cưới cho mình, nên Lý Tư thấy làn nào chảy nước dãi lần đó.
Lý Tư bản lĩnh khác không nói chứ mặt đủ dày, nói vậy không chính xác lắm, cơ bản nhiều việc nàng có cái nhìn khác thường, không coi đó là xấu hổ, cứ sán tới nài nỉ:" Thải Vân Nương, giúp ta đi."
Dù sao cũng sống với nhau từ nhỏ, Vân Cẩm đành dừng tay hỏi:" Tỷ có thể mở kho tàng trong cung không?”
Lý Tư lắc đầu:" Làm sao mở được?"
"Kho tàng Đông cung thì sao?”
"Không được, phải có quy củ chứ."
Vân Cẩm lại cầm khung thêu lên:" Thế thì chịu rồi, trong kho của a gia chẳng có đồ gì tốt, kho riêng của a nương toàn là vàng. Thủy điểu không dễ bắt, dùng lông khổng tước thì quá bình thường mất giá, lông tiên hạc thì cứng."
"Ôi, thật đáng thương, ngay cả đồ tốt làm áo cưới cũng chẳng có, tỷ đúng là khuê nữ đáng thương."
Nói xong cao ngạo vỗ má Lý Tư, bày ra vẻ có lòng chẳng có sức, điệu đà về phòng, đoán chừng lại đi ngắm áo cưới của mình rồi.
Lý Tư dậm chân với Vân Cẩn ngồi trên ghế tựa xem sách:" Đệ không giúp ta à?"
Vân Cẩn thở dài:" Chuyện này đệ thực sự không giúp được tỷ, Thái Vân Nương làm bộ váy cưới đó tới sáu năm, cho dù bây giờ tỷ có gom đủ mọi vật liệu thì thời gian cũng không đủ."
Lý Tư chen vào ghế tựa nằm chung với Vân Cẩn, giận dỗi nói:" Ta không biết, không biết, đừng ép ta mặc áo ăn mày cưới đệ, người mất mặt cuối cùng vẫn là đệ thôi."
Vân Cẩn ấn mũi Lý Tư:" Tỷ đúng là ngốc, không phải lo chuyện áo cưới, phụ hoàng mẫu hậu tỷ bỏ mặc, a gia với a nương sao để tỷ thiệt thòi."
Lý Tư nghe vậy thì mắt sáng lên, bò dậy chạy sang viện tử bên cạnh, vừa chạy vừa hô:" A nương, a nương, áo cưới của con được chuẩn bị xong chưa?"
Ngu Tu Dung đang đỡ cành hoa do Vân Sơ ném xuống, nghe thấy tiếng hô Lý Tư từ xa, bảo với Vân Sơ:" Con nó tới rồi, đừng khó khăn với nó, nói cho cùng nó làm vậy vì không yên tâm thôi, không phải đứa tùy tiện."
Vân Sơ ném cành hoa quế xuống:" Nàng cứ chiều nó đi."
"Lúc nó tới tay thiếp, mắt cũng bị rỉ mắt dính lại với nhau, phân còn dính ở mông, đường đường công chúa mà như con chó nhỏ chẳng ai nhận, khóc còn nhỏ hơn mèo kêu, thiếp không thương nó thì ai thương."
"Nhiều chuyện nàng còn chưa biết, nếu biết sẽ thấy nó sống được là kỳ tích."
Ngu Tu Dung xua tay:" Chàng đừng nói, thiếp không muốn nghe chuyện thê thảm đó."
Lý Tư chạy vào ôm chầm lấy Ngu Tu Dung:" A nương, áo cưới của con đâu?"
Thường thì đứa con ngốc nhất bao giờ cũng được cha mẹ yêu thương nhiều hơn, Ngu Tu Dung xỉa tay vào trán Lý Tư:" Chuẩn bị xong rồi, a nương cũng không biết con thích áo cưới thế nào, thế nên dựa theo hình dạng áo cưới của Thải Vân Nương chuẩn bị cho con một bộ. Chỉ khác của Thải Vân Nương là màu đỏ, của con là màu vàng thôi."
Lý Tư mừng rỡ:" Hay quá, hay quá, mau lấy ra cho con xem."
Ngu Tu Dung lo:" Mới qua được ải của phụ hoàng con, còn mẫu hậu con nữa mà."
Lý Tư chẳng để trong lòng:" Đã qua rồi ạ, khi con và Mỹ Ngọc Nhi đi, mẫu hậu con bảo a nương vào cung bàn chuyện. A nương con nói trước nhé, người vào đó nói chuyện hồi môn thôi, còn sính lễ thì bảo là đã đưa cho con rồi."
Ngu Tu Dung gõ trán Lý Tư:" Chuyện còn lại thì con không cần để ý nữa, có a nương ở đây. Mẫu hậu con chẳng qua là muốn chút lợi ích chính trị mà thôi, thứ đó nhà ta chẳng thèm, muốn lấy cứ lấy, nhưng có giữ được không mới là vấn đề."
"Được rồi, đi tìm Thôi ma ma mà hỏi áo cưới của con, hai năm qua con lớn lên không ít, thử xem thế nào còn sửa."
Lý Tư nghe thế lại vội vàng chạy đi.
Ngu Tu Dung mỉm cười nhìn theo, nói với Vân Sơ:" Xem con nó vui chưa, thiếp nhìn mà giống như ngậm kẹo mật vậy."
Vân Sơ nhảy từ trên cây xuống:" Nàng vào cung thương lượng, ít nhất phải kiếm được cho Ôn Nhu chức Hộ bộ tả thị lang, Địch Nhân Kiệt lên Đại lý tự khanh, đó là giới hạn cuối cùng của nhà ta."
Ngu Tu Dung lo lắng:" Nếu họ đi cả thì Trường An không còn nắm chắc trong tay chúng ta nữa."
Vân Sơ cười:" Trường An sẽ không thay đổi gì cả, từ trước tới giờ ta gây dựng Trường An, chứ không phải gây dựng quan viên Trường An."
" Bây giờ Trường An đã tự hình thành đặc tính riêng rồi, bất kể là ai tới, nếu muốn thay đổi chế độ, phương thức vận hành của Trường An là tự tìm lấy cái chết. Sĩ thân, thương cổ, bách tính, phủ binh sẽ không cho."
" Bọn họ chỉ có thể làm Trường An tốt hơn thôi, cho nên ai tới cũng thế, có mạo hiểm thay cả ta cũng vô ích thôi. Dù có là hoàng đế tới cũng không dễ dàng gì."
Ngu Tu Dung sùng bái nhìn trương phu buông lời ngông cuồng:" Đúng là nam nhân của thiếp."
ebookshop.vn