Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1637 - Q7 - Chương 163: Lý Tư Phơi Áo Cưới. (2)

Q7 - Chương 163: Lý Tư phơi áo cưới. (2) Q7 - Chương 163: Lý Tư phơi áo cưới. (2)Q7 - Chương 163: Lý Tư phơi áo cưới. (2)

Lý Tư đi tìm Thôi ma ma, được bà sai người mang ra bảy tám cái rương, lần này tới Lạc Dương thì chuyện quan trọng nhất là hôn lễ của Vân Cẩn, Lý Tư, cho nên Thôi ma ma chu đáo chuẩn bị rồi. Tiếp đó trải chiếu ra sân, lấy từng món trong bộ áo cưới của Lý Tư ra.

"Kim quan được trang trí bằng lông khổng tước, còn chuyên lựa lông màu vàng, công chúa xem, lưng của chiếc áo này là một con kim phượng hoàng, đôi mắt làm bằng miêu nhãn thạch, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng thấy giống mắt phượng hoàng đang nhìn."

"Điểm duy nhất không hay là tương đối nặng, lão nô khi nói vấn đề này, phu nhân bảo công chúa khỏe lắm chịu được..."

Lý Tư mắt nhìn không chớp áo cưới của mình, từ áo lót tới áo choàng, từ khăn tay tới trang sức, đôi mắt bị màu vàng nhuộm vàng rực, khẳng định chắc nịch:" Dù có là khải giáp thì ta cũng mặc được."

"Đi nào, chúng ta tới Tử Vị cung phơi áo cưới, để bọn họ biết, nữ nhi mà họ không thích, ném cho người khác chăm sóc, cả đời không thiếu người yêu thương quan tâm."

Thôi ma ma hết hồn khuyên:" Công chúa, làm như thế sẽ khiến bệ hạ, hoàng hậu bất mãn đấy."

Lý Tư vỗ ngực:" Mối hận này không phát tiết, cả đời ta sống không thoải mái. Ta không muốn mang theo ấm ức gả vào Vân gia, ta càng không muốn mang theo đống mưu mộ, tính toán nằm trên giường cùng Mỹ Ngọc Nhi sinh con đẻ cái."

"Con của ta định sẵn sẽ vinh diệu vô ngần, sẽ hạnh phúc, vui vẻ cả đời."

"Hôm nay dù có bị chặt đầu, ta cũng phải vào cung phơi áo cưới."

Công chúa phơi áo cưới không phải chuyện đơn giản.

Việc này cần phải mời tất cả nữ quyến của hoàng thân quốc thích tới xem, trong lúc xem còn phải thêm hồi môn cho công chúa. Có thể nói đây là cơ hội tốt để công chúa quang miinh chính đại bắt chẹt một phen. Lý Tư thấy mình còn phải lấy thời cơ này đi làm tiền đám hoàng thân quốc thích thì thật mất mặt.

Vì Vân Na cô cô đã cho nàng tiền áp rương rồi, thêm vào vừa rồi đi tây nam nàng cũng kiếm được không ít tiền, rồi thu lợi từ mấy cái hợp tác xã được dựng lên từ chuyến đi phong thiện trước kia, Lý Tư rất dư dả.

Nàng vào cung phơi áo cưới, nói thẳng ra là cho hoàng hậu xem, cho Thái Bình xem, nói với mẫu hậu, mình vẫn có người yêu thương.

Cho nên khi Ngu Tu Dung tiến cung thương lượng chuyện hôn lên, lửa giận của Vũ Mị không che giấu được.

"Nghe nói áo cưới ngươi chuẩn bị cho An Định rất tốt!"

Ngu Tu Dung vờ vịt khiêm tốn đáp:" Chuyết phu cả đời chẳng có thành tựu gì, chỉ có ở đạo kinh doanh có chút thu hoạch, nên trong nhà ít tiền. An Định công chúa gả đi, tất nhiên phải dùng thứ tốt nhất."

Vũ Mi nhìn Ngu Tu Dung gương mặt rạng ngời tươi tắn, cuộc cống mỹ mãn viết rõ lên mặt:" Nay thiên tai lớn đã hình thành, hôn sự tổ chức xa hoa như thế, Ngu thị, ngươi thấy có thích hợp không?"

"Đại Đường có nạn, Vân thị có trách nhiệm, thiếp thân đã chuẩn bị tiền lương, thuốc men, chỉ cần bệ hạ ra lệnh, toàn bộ Vân thị sẽ tham gia cứu nạn."

"Vân thị chuẩn bị bỏ bao nhiêu?"

Ngu Tu Dung cầm chén trà lên uống:" Dốc hết gia tài, chuyết phu thường nói, tiền là thứ khốn kiếp, hết lại kiếm, lời thô nhưng lý không thô. Vân thị chẳng phải là tiên tán hết gia tài nữa, chuyết phu có hào khí đó, thần thiếp thân là thê tử tất nhiên là dốc sức làm.”

"Phu phụ thần thiếp cả đời tiết kiệm, trừ ham ẩn chẳng có chỗ nào tiêu tiền, chỉ lo có lỗi với mấy đứa con dưới gối, nên nhất định không để chúng chịu chút thiệt thòi nào, cái gì cho được sẽ cho."

"Xin hoàng hậu nể tình thương con của thần thiếp, cho phu phụ thần thiếp càn rỡ một lần." Quý phụ khắp Đại Đường chỉ có Ngu Tu Dung có thể đối thoại bình đẳng với Vũ MỊ, đó là nhờ Vân thị chẳng cầu gì ở hoàng gia.

Không cần gì nên chẳng mong đợi gì.

Vân thị thậm chí còn chẳng thông qua quan hệ với thái tử để tác thành cuộc hôn nhân này, mọi việc đều quang minh chính đại tìm hoàng hậu nàng bàn bạc, không vòng vo.

Vân thị đã làm tốt mọi việc, hoàng hậu tất nhiên không thể kém hơn.

Cho nên Lý Tư lấy được một vạn lượng hoàng kim tiền hồi môn từ huynh đệ Vũ thị, khiến huynh đệ họ lòng đau như cắt, phải biết đó là thu hoạch ba năm của họ.

Vân thị sau khi bỏ ra bảy thành thu hoạch từ Sở giao dịch, rốt cuộc được ý chỉ ban hôn của hoàng đế. Chuyện An Định công chúa Lý Tư gả cho thế tử Lam Điền hầu Vân Cẩn được xác định.

Hoàng gia muốn lấy được bảy thành thu hoạch của Sở giao dịch thì trước tiên phải bù bảy thành khoản vay 250 vạn quan mà Vân thị vay hai năm trước, Vân thị tự phụ trách ba thành.

Đây là khoản tiền vô cùng lớn, cho dù hoàng gia cũng chẳng bỏ ra được, sau khi hoàng đế và chủ nợ Khuy Cơ đại sư thương lượng, quyết định dùng lợi ích Sở giao dịch sinh ra để trả nợ.

Điều này giúp Vân thị hoàn toàn thoát khỏi khoản nợ khổng lồ, còn lấy được ba thành lợi ích từ Sở giao dịch.

Mặc dù lợi ích chia ba bảy, nhưng quyền quyết sách của Vân thị ở Sở giao dịch cao hơn của hoàng gia.

Điều duy nhất không hay là, ý chỉ hoàng đế nói rõ ràng, ba thành cổ phần của Sở giao dịch chỉ được phép thuộc vê mạch của Vân Cẩn.

Đối diện với yêu cầu này của hoàng đế, phu phụ Vân Sơ đồng ý, đồng thời nhờ đó tranh thủ được vị trí hộ bộ tả thị lang cho Ôn Nhu, Đại lý tự khanh Lạc Dương cho Địch Nhân Kiệt. Vị trí huyện lệnh Trường An và Đại lý tự thiếu khanh để trống, đây là vị trí thực quyền, với Trường An mà nói là vô cùng quan trọng, có thể gây ảnh hưởng nhất định với quy định, chế độ hiện hữu của Trường An.

Vân Sơ kiến nghị do Vũ Thừa Tự làm huyện lệnh Trường An, Vũ Tam Tư làm Đại lý tự thiếu khanh, ai ngờ không chưa nói hoàng đế, hoàng hậu phản ứng ra sao, huynh đệ Vũ thị đã dứt khoát không chịu.

Đây là vị trí trước kia người ta tranh nhau đỏ mắt, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy.

Vũ Tam Tư rút tay khỏi áo mỹ tỳ tuyên bố:" Chỉ có thứ ngu xuẩn mới tới Trường An nhậm chức."

Vũ Thừa Tự cũng ôm một mỹ tỳ xinh đẹp non tơ trong lòng, hưởng thụ mỹ nhân bóc quả đưa tận miệng, còn là dùng miệng đưa, cười ha hả:" Chỉ cần rời khỏi Trường An, chúng ta là đại bàng tung cánh trời cao, tội gì tới đó làm chim sẻ vàng nhốt trong lòng chứ."

"Trừ huynh đệ chúng ta ra thì tất cả đều cắm đầu nhảy vào Trường An, huynh trưởng, chuyện này cũng lạ, Vân Sơ vì sao lại mở cửa Trường An cho người khác thế nhỉ?" Vũ Tam Tư thắc mắc:

Vũ Thừa Tự trầm ngâm:" Trưởng tử Vân thị đã trưởng thành rồi, thiên hạ này tuy lớn nhưng Vân Sơ gây thù chuốc oán khắp nơi không có mấy chỗ chứa được con y cho nên phải nhượng bộ thôi."

"Y có thể để con mình ở lại Trường An mà, không phải địa vị Vân thị càng thêm vững trãi sao, gây dựng ba đời ở đó, Trường An của nhà y thật rồi."

"Hừ, ngươi nói dễ nghe nhỉ, bệ hạ cho phép chuyện đó à, với lại Trường An dù sao chỉ là một vùng sao so với cả thiên hạ, Vân Sơ làm thế, hẳn y kỳ vọng vào đứa con này rất lớn."

Vũ Tam Tư vài lần gặp Vân Cẩn rồi, nghĩ một lúc lắc đầu:" Tiểu tử đó giống Thái học sinh, lễ độ nho nhã, kém Vân Sơ xa lắm."

Vũ Thừa Tự khép mắt lại:" Đệ nhầm rồi, thằng nhãi đó cầm đầu một đám hoàn khố dám xông vào nơi ma thiêng nước độc, còn lập công lớn. Tam Tư, đừng nghĩ đó là tên thư sinh yếu ớt. Ta chưa tiếp xúc với thằng nhóc đó, nhưng ta linh cảm không tốt, sau này đừng chọc vào hắn."

"Vân Sơ quá cứng rắn làm người ta đề phòng, tên tiểu tử đó bộ dạng quân tử như ngọc, bên trong là hổ lang mới đáng sợ."
Bình Luận (0)
Comment