Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1638 - Q7 - Chương 164: Vân Sơ Thích Huynh Đệ Vũ Thị.

Q7 - Chương 164: Vân Sơ thích huynh đệ Vũ thị. Q7 - Chương 164: Vân Sơ thích huynh đệ Vũ thị.Q7 - Chương 164: Vân Sơ thích huynh đệ Vũ thị.

Hai huynh đệ Vũ thị đang ôm mỹ nhân uống rượu tán gấu thì quản gia vào báo, Lam Điền hầu Vân Sơ tới thăm.

Vũ Thừa Tự chỉnh đốn lại trang phục, nói:" Lần trước y tới vì làm cầu, lấy đi của chúng ta không ít công tượng, vừa xong lấy mất ba năm tích góp của chúng ta, bây giờ lại tới, không biết lấy cái gì nữa."

Vũ Tam Tư giữ ống tay áo:" Của đi thay người, giờ chúng ta còn gì cho y nhòm ngó đâu."

Vũ Thừa Tự dặn dò:" Sợ là y nhắm vào người của chúng ta ấy chứ, lát nữa khéo chút, bất kể y nói ngon ngọt thế nào cũng đừng để y dụ tới Trường An, đó là cái lò lửa..."

Trước cổng phủ Vũ Thừa Tự, khách tới đợi bái phỏng xếp hàng một bên tường kéo dài nửa con phố, thấy đại môn mở ra, tất cả nhón chân nhìn huynh đệ Vũ thị sóng vai bước ra.

"A, hai vị Vũ huynh -" Vân Sơ mặc áo gấm, từ xa đã tươi cười chào hỏi, hàm răng trắng sáng loáng dưới nắng:

"A, Vân huynh -" Vũ Thừa Tự lắc cái mông mỡ đi tới, ân cần đưa hai tay ra nắm tay Vân Sơ, nhiệt tình mời y vào phủ, không thèm tốn nửa con mắt nhìn đám đông đang cố nhấp nhổm thu hút sự chú ý của mình:

"Không phải mỗ nói hai vị, lần này hai người huynh đệ của ta Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đều đi rồi, trống hai chỗ tốt, người đầu tiên ta nghĩ tới là hai vị, nên lập tức tiến cửa lê hoàng đế, đủ tình nghĩa chưa?" Vân Sơ hào sảng nói:

Vũ Thừa Tự cười to, nửa đùa nửa thật nói:" Cảm tạ quân hầu coi trọng huynh đệ ta, chỉ là nghĩ tới kết cục lần trước ở Trường An, huynh đệ ta run chân ngủ không nổi. Bây giờ cứ nhắc tới hai chữ Trường An là tim lại đập mạnh, chẳng dám tới gần ba mươi dặm."

Vân Sơ nắm chặt tay Vũ Thừa Tự không buông, cực kỳ nhiệt tình:" Nay thời khác xưa, trước kia sở giao dịch là quả tạc đạn, chẳng biết phát nổ lúc nào. Bây giờ khác rồi, nơi đó quyền sở hữu rõ ràng, dù xảy ra chuyện cũng không liên quan tới huynh đệ các vị."

"Nhiều năm qua, Ôn Nhu đã quản lý huyện Trường An chính lệnh thông suốt, bách tính yên vui, nhà kho sung túc, là nơi dễ lấy thành tích. Chỉ cần Vũ huynh tới nhậm chức, chẳng mấy chốc thăng quan tiến chức, tuy mấy năm qua Vũ huynh thanh danh vang xa, nhưng thực sự muốn leo lên cao, chính tích mới là chỗ dựa vững chắc nhất."

Vũ Tam Tư ít tuổi nhất tự động đảm nhận vai trò pha trà nước, thở dài:" Trường An là vũng nước sâu, hai huynh đệ ta lại là người vụng về, chẳng biết khi nào sóng lớn tới, hai thân thể khó lắm mới vỗ béo được này đem nuôi cá."

Vân Sơ đánh mắt hai bên, Vũ Thừa Tự hiểu ý phất tay đuổi tòng nhân đi.

Vân Sơ trước tiên uống một ngụm trà:" Huynh đệ ta rõ ràng là bình định tây nam lập công, hai vị biết vì sao lại biến thành hầu tước không?"

Còn chẳng phải ngươi đại náo triều đường, đánh mấy chục người tới nay còn nằm giường sao, tước vị giảm một bậc còn nhẹ, huynh đệ Vũ thị nghĩ thế, bê ngoài tỏ ra khiêm tốn:" Xin quân hầu chỉ giáo."

Vân Sơ cười ha hả, chỉ huynh đệ Vũ thị:" Các ngươi cứ vờ vịt đi, ta không tin hoàng hậu không nói cho các ngươi biết nguyên nhân."

" Phong thực tước sau này chỉ phong tới hầu, nếu không phải người hoàng thất mà trên hầu tước sẽ không có đất phong. Thế nên dựa theo thông lệ, ta đáng lẽ phải được quốc công, nhưng đem so cái tước hiệu xuống đó, Lam Điền hầu rõ ràng là lợi ích thực tế hơn."

"Còn về phần quốc công, có lẽ may ra khi bệ hạ tổ chức quốc yến được cho ngồi vị trí tốt thôi."

Nghe Vân Sơ nói vậy, Vũ Tam Tư nhìn Vũ Thừa Tự:” Chuyện này huynh đệ ta không biết thật."

Vân Sơ giang tay:" Chuyện là vậy, ta không biết hầu tước trên người hai vị tương lai sẽ thành thế nào, có lẽ sẽ thành nam tước thực phong? Sau này tổ chức yến tiệc, hai vị giống ta năm xưa khi lên triều, phải ngồi ở ngoài đại sảnh, nhìn nhân vật lớn bên trong uống rượu vui cười, còn bản thân thì uống gió bắc ăn thức ăn nguội ngắt?"

"Nếu như bị vài kẻ chúng ta coi khinh ngồi bên trong thi thoảng ban ít rượu thừa, ta không tin huynh đệ các vị có thể bình thản đối diện."

Nói thật Vân Sơ rất mong huynh đệ Vũ thị tới Trường An.

Chẳng phải huynh đệ này bản lĩnh cao thế nào, mà không ngờ trải qua nhiều năm được y "giáo dục" bằng nắm đấm, cộng thêm được Ôn Nhu sai Diêu Sủng dùng thủ đoạn thổi lời vào tai, huynh đệ này bất ngờ xuất hiện lối tư duy Trường An.

Thậm chí còn có nhãn quan nhìn sự việc mà người Trường An mới có.

Người như vậy tới Trường An làm việc, chưa nói thêm gạch ngói cho Trường An, mà có họ đại diện cho phe phái khác nắm giữ vị trí quan trọng ở Trường An, lo lắng của hoàng đế, hoàng hậu cả bách quan về việc Trường An tự thành một thế lực sẽ biến mất.

Cứ nhất quyết không để hoàng quyền, thế lực khác tiến vào Trường An là chuyện không thỏa đáng, lâu dần nơi khác không coi Trường An là người mình nữa, vô cùng bất lợi sự phát triển của Trường An.

Khi đó Trường An là kẻ địch của thiên hạ, nói gì tới phát triển kinh tế nữa, đối dầu quân sự chắc chắn không xa. Chiến tranh phá hoại thì dễ hơn kiến thiết nhiều lắm, lúc đó Đại Đường cách hủy diệt không xa, như thế đi trái toàn bộ ý muốn của Vân Sơ.

Vân Sơ không muốn dưới chân là vạn nắm xương cốt công khanh vương tộc, làm thế thống khoái nhất thời thôi.

Trước kia Vân Sơ giữ chặt lấy Trường An là vì nó còn là cây non cần phải cẩn thận vun trồng, tránh sâu bệnh ngoài đục khoét.

Bây giờ Trường An đã trưởng thành, bản thân nó đã có sức đề kháng rồi, không cần chăm bẫm quá mức nữa.

Đã đến lúc mở rộng tấm lòng Trường An, nghênh đón kẻ ngoại lai, thay đổi kẻ ngoại lai, đồng hóa kẻ ngoại lai, biến thành người mình. Như thế mới thực sự thống khoái.

Vân Sơ chuẩn bị bắt đầu từ huynh đệ Vũ thị.

"Huynh đệ bọn ta tới nơi khác cũng kiếm được chính tích." Vũ Thừa Tự cân nhắc rất lâu mới thong thả nói:

Vân Sơ cười nhạt:" Quyền lực thiên hạ đều xuất phát từ Trường An, Lạc Dương. Tước vị xưa nay không tới từ ban thưởng, mà là do công thần giành được."

"Ngày xưa mẹ Thương Quân là nô lệ, đệ đệ làm chiến nô, Thương Quân được phong mười lăm thành thì sao? Tới khi ông ta bị ngũ mã phân thây, người mẹ mù vẫn là nô lệ, bị giết cùng ông ta, đệ đệ chiến tử cũng chẳng được ghi công."

"Nơi khởi nguồn của Đại Đường là đất Tần, chấp hành Tần pháp, chẳng qua là khoan dung rộng rãi hơn. Bệ hạ chấn chỉnh tước vị, loại hầu tước tới từ ân sủng như các ngươi thì duy trì được bao lâu?”

"Muốn đứng bằng đôi chân mình, các ngươi nên tới Trường An, ta chính là minh chứng, ta dám ngang nhiên đánh người giữa triều đường nhờ cái gì, chính là vì ta dựa lưng vào Trường An."
Bình Luận (0)
Comment