Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1639 - Q7 - Chương 165: Dũng Khí Làm Lại.

Q7 - Chương 165: Dũng khí làm lại. Q7 - Chương 165: Dũng khí làm lại.Q7 - Chương 165: Dũng khí làm lại.

Những lời của Vân Sơ thực sự khiến huynh đệ Vũ thị dao động, có điều mâu thuẫn cũng ở đó, Vân Sơ nói sức thuyết phục cao hơn người khác, y chính là bằng chứng sống, không có Trường An làm chỗ dựa, một huyện lệnh bình thường, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chặt. Song vì là Vân Sơ, nói cho cùng làm cho huynh đệ họ có chút đề phòng, Vũ Tam Tư cố nuốt nước bọt chống chế:" Ở lại Lạc Dương cũng được."

" Các ngươi ở Lạc Dương là phe đa số sao? Ngoại trừ mấy công trình cải tạo này, các ngươi có tiếng nói ở mặt khác không?" Vân Sơ hỏi vặn lại:

Huynh đệ Vũ thị ngập ngừng, bọn họ là số ít tuyệt đối ở nơi này, nhìn có vẻ phong quang, kỳ thực qua lại toàn thương cổ, địa vị vẫn thấp kém như xưa.

Vân Sơ chỉ ra:" Cách làm việc của các ngươi truyền thừa từ Trường An, ở đó, các ngươi sẽ thực sự được coi trọng, được nhìn nhận chính xác."

"Chưa quên các ngươi đạt được gì trong giai đoạn đầu cải tạo nam thành Trường An chứ?"

Huynh đệ Vũ thị im lặng, đó là nơi đầu tiên bọn họ có cảm giác thành tựu, nơi đầu tiên họ thấy được coi trọng, nơi họ đổ mồ hôi công sức mà thấy vui sướng.

Cảm giác đó thực sự quá tốt.

Vân Sơ nồng nhiệt chào mời:" Tới Trường An đi, mặc dù kiếm được ít tiền hơn, nhưng kiếm được tước vị vững chắc để lại cho con cháu."

Lần này Vũ Thừa Tự không từ chối ngay mà chắp tay hỏi:" Vì sao quân hầu nhất định muốn huynh đệ ta tới Trường An?"

Vân Sơ thở dài:" Bao năm qua Trường An quá khép kín, hất nước không vào khiến bên ngoài dè chừng, đã trở thành lực cản để Trường An phát triển thêm. Bọn ta cần viện binh ngoài, mở rộng không gian sinh tồn."

"Huynh đệ các ngươi là người duy nhất trên triều mà ta thấy có thể vào Trường An, thích hợp với Trường An." Vũ Tam Tư nói:" Quân hầu chắc chưa biết, hoàng hậu không đồng ý."

"Quan trọng là ở hai người kìa." Vân Sơ nghiêm mặt nhìn thằng vào hai huynh đệ họ:

Vũ Thừa Tự như bị ánh mắt của Vân Sơ kích thích, vỗ ngực:" Được, chỗ hoàng hậu do ta phụ trách."

Vân Sơ nâng chén trà mời hai huynh đệ họ, uống cạn sau đó đứng dậy đi thẳng, không có nửa phần do dự.

Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, chẳng ai hứng thú nói chuyện, cả mỹ tỳ quay lại rồi cũng chẳng buồn để ý, như đang theo đuổi suy nghĩ gì đó.

Rất lâu sau Vũ Tam Tư mới lẩm bẩm:" Huynh trưởng, đệ nhớ trước khi Vân Sơ tới, huynh còn nói đừng nhảy vào hố lửa mà."

Vũ Thừa Tự hai tay ôm cái bụng phê:" Đệ nghĩ mà xem, tiền, lương, chúng ta đều không thiếu, nhưng một câu nói của hoàng hậu, chúng ta sẽ mất hết. Nhìn Vân Sơ, y dựa vào cái gì đánh đại thân giữa triều?"

"Nếu chúng ta gây dựng được căn cơ ở Trường An, huynh đệ chúng ta có vốn liếng đứng thẳng lưng nói chuyện trên triều, hoàng hậu cũng phải nể trọng chúng ta vài phần đúng không?”

"Hố lửa thì đúng là hố lửa, nhưng đáng để mạo hiểm một phen."

Vũ Tam Tư hít thở sâu:" Huynh định thuyết phục hoàng hậu thế nào?"

Vũ Thừa Tự nói nhỏ:" Đừng nhắc tới chuyện của chúng ta, nói chúng ta làm thế hoàn toàn vì hoàng hậu, bao năm qua hoàng hậu luôn muốn Trường An, nhưng cử bao người đi thì mất bấy nhiêu. Nếu chúng ta thực sự đứng vững được ở đó..."

Vũ Tam Tư gật đầu, nếu đơn giản là cái bánh thơm phức ngon lành, liệu có tới phần họ không?

Vân Sơ sau khi rời phủ Vũ Thừa Tự, nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chi ở ngoài.

Ung vương Hiền sau khi tiếp xúc với Vân Sơ, giải trừ hiểu lầm giữa hai người đã có thay đổi lớn, Hạ Lan Mẫn Chi vẫn thế, bọn họ xảy ra chia rẽ, rốt cuộc bị Ung vương Hiền đuổi đi.

Từ đó Hạ Lan Mân Chi thay đổi rất lớn, tuy hắn là cường nhân, nhưng hoàng đế điên cuồng đoạt tước vị, tước vị Chu quốc công của hắn là kế thừa tổ tiên, bản thân chẳng có chút công trạng gì, chính là thứ tước bỏ dễ dàng nhất, giờ hắn là người bình thường rồi.

Người bình thường sống một cuộc đời bình thường ở Lạc Dương thì dễ dàng thôi, nhưng Hạ Lan Mãn Chi không cam lòng sống tầm thường, hắn muốn cuộc sống tốt hơn, cho nên hiện hắn sống rất gian nan.

Một người có gia sản lớn, lại chẳng là cái thá gì sống ở Lạc Dương rất khó khăn, phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi lại không chịu được ấm ức, không nộp tiên cho đám tam giáo cửu lưu ở Lạc Dương, nên phiền toái liên tục.

Một trăm tên thủ hạ Thổ Phồn là chỗ dựa lớn nhất của hắn, có điều chẳng dựa được bao lâu, vì tổn thất rất nghiêm trọng rồi.

Hôm nay ẩu đả chết một người, mai bị xe xô chết một người, rồi đang ăn cơm cũng thất khiếu chảy máu mà chất.

Ở Trường An dù là thương đội dị quốc cũng có được các loại quyền lợi, được đảm bảo.

Dù sao Trường An là thành thị mậu dịch, nếu hơi chút lại có người dị tộc chết ở Trường An sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho nên nếu người di tộc muốn định cư ở Đại Đường, Trường An là lựa chọn hàng đầu.

Lạc Dương và Trường An có khác biệt lớn.

Vì hoàng đế ở đây, quần thể sĩ đại phu tụ tập ở nơi này đông đảo. Nơi sĩ đại phu tụ tập thì tài nguyên ít, cạnh tranh kịch liệt, dưới cục diện đó, người dị tộc muốn sinh tồn ở nơi này không dễ.

Trị an Lạc Dương rất kém, đám người giang hồ lộng hành, bây giờ đã hình thành từng đoàn thể lớn, suốt ngày tranh giành địa bàn, tranh đấu không ngừng.

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn thấy Vân sơ trước, cho nên hắn quay đầu đi, tránh hàn huyên với Vân Sơ. Vân Sơ cũng nhìn thấy Hạ Lan Mẫn Chỉ ở trong đoàn người xếp hàng đợi bái phỏng huynh đệ Vũ thị, còn né tránh mình, nên không chào hỏi hắn, được gia tướng bảo vệ cưỡi ngựa rời đi.

Đôi khi cuộc đời như thế, từ trên tâng mây rơi xuống địa ngục chỉ trong chớp mắt.

Khi Hạ Lan thị đại phú đại quý, Hạ Lan Mẫn Chi khinh thường tài phú đó, còn muốn hủy diệt Hạ Lan thị, thậm chí hắn đã thực hiện.

Cuối cùng tước vị Chu quốc công đại biểu cho vinh diệu của Hạ Lan thị bị phế bỏ, Hạ Lan Mẫn Chi mới phát hiện, thứ mà hắn luôn căm hận kỳ thực luôn bảo vệ hắn.

Giờ hối hận cũng muộn, hối hận cũng vô ích, giờ hắn cảm thụ được chua xót của người thấp kém rồi.
Bình Luận (0)
Comment