Q7 - Chương 166: Gió thổi cỏ lay.
Q7 - Chương 166: Gió thổi cỏ lay.Q7 - Chương 166: Gió thổi cỏ lay.
" Chủ nhân nhà ta hôm nay không tiếp khách." Trông cửa nhà Vũ Thừa Tự hô lớn:
Đám người muốn gặp huynh đệ Vũ thị thất vọng rời lùi đi không ai dám lên nài nỉ đôi co, bọn họ tuyệt đại đa số là thương cổ, số ít lại viên không có phẩm cấp.
Nếu là quan viên, người ta không xếp hàng mà đưa bái thiếp, sau đó huynh đệ Vũ thị hẹn ngày giờ là đủ. Nếu quan lớn hoặc huân quý thì trực tiếp vào nhà, còn cỡ như Vân Sơ, huynh đệ Vũ thị phải ra tận cửa đón. Thấp cổ bé họng bọn họ chỉ biết đợi vận may chiếu cố, oán trách phải giấu sâu trong lòng.
Hạ Lan Mẫn Chỉ đợi nửa ngày rồi, nếu là lúc khác hắn nhịn nhục quay về, nhưng vừa rồi thấy Vân Sơ, không khỏi bị kích thích, chạy tới nắm tay trông cửa:" Tại hạ Hạ Lan Mẫn Chi và Vũ thị là thân quyến, xin bẩm báo một tiếng."
Trông cửa thấy ống tay áo trĩu xuống, ước chừng sức nặng số tiền, nói:" Đợi đấy."
Hạ Lan Mẫn Chỉ thở phào, chỉ cần gặp được huynh đệ Vũ thị hắn dám chắc có thể nương nhờ làm môn hạ, không phải sợ đám giang hồ quấy nhiều.
Hai huynh đệ Vũ thị chẳng thông minh gì, là thân thích, trước kia từ nhỏ tới lớn hai bên tiếp xúc nhiều, nên điểm này Hạ Lan Mẫn Chi biết rất rõ, hắn còn tính toán biến huynh đệ Vũ thị thành con rối.
Hạ Lan Mãn Chi là người rất kiên nhân, cho nên hắn đứng ở cổng phủ Vũ Thừa Tự từ lúc mặt trời nắng gắt tới khi mặt trời lặn, nhưng không đợi được trông cửa ra trả lời.
Hắn không biết rằng trông cửa đã lấy tiền đi mua rượu thịt ăn rồi, còn chuyện bẩm báo với huynh đệ Vũ thị thì trôi theo rượu thịt.
Vân Cẩn đã bắt đầu cuộc đời làm bí thư thừa của hắn, hắn có một cái bàn nhỏ trong góc Tử Vi Điện, trên bàn có bút giấy mực, có ít món bánh ngon lành, trà nước, còn có Lý Tư dựa vào hắn ngủ say.
Cái góc này vô cùng hẻo lánh, một bên là cột lớn, một bên là rèm che dày, may không phải là một tấm rèm mà nhiều tấm, nên có gió thổi qua khe nhỏ, giúp không khí trong khu vực này được thông thoáng, mát mẻ. Trong Tử Vĩ Điện rộng lớn chỉ có Lý Trị và Bùi Hành Kiệm, nội dung càng nghiêm trọng.
"Nói như vậy ti thiên giám cho rằng mùa đông năm nay là mùa đông ấm chưa từng có?"
"Bẩm bệ hạ, đúng là như thế ạ, vì việc này Lý Thuần Phong đo lượng nước ở Hoàng Hà và Trường Giang, phát hiện nước Hoàng Hà chỉ bằng sáu thành mọi năm, ngước Trường Giang chưa bằng một nửa. Ông ta từ đó suy ra, năm nay Đại Đường sẽ xuất hiện mùa đông ấm không tuyết, cho nên chúng ta cần chuẩn bị cứu tế từ bây giờ."
Bùi Hành Kiệm mặt trắng râu dài, giọng nói trầm mà chậm, rất có phong phạm danh thần.
So ra Lý Trị ở đối diện hơi nát, hắn nằm nghiêng người trên giường gấm, tay cầm một nắm đỗ rang cho con gấu lớn liếm.
"Lý Thuần Phong đánh giá thế nào về thời đại băng hà do Ung vương Hiền đề xuất?"
Bùi Hành Kiệm tổ chức ngôn ngữ nói:" Luận điệu về thế kỷ băng hà vốn do Vân Sơ truyền bá ra, muốn làm rõ được chuyện này, phải biết lai lịch của nó."
Lý Trị xua tay:" Ai đề xuất cũng vậy, Vân Sơ không ý kiến gì thì thôi."
"Liên quan tới sau này truy cứu ạ."
"Truy cứu cái gì, từ bao giờ người làm học vấn ở Đại Đường cũng cần phải cẩn thận sau này bị tính sổ thế?"
Bùi Hành Kiệm nghiêm túc nói:" Bệ hạ, nếu chứng minh được thế kỳ băng hà là luận điệu bịa đặt, triều đình vì thuyết này mà hao tổn vô số nhân lực vật lực, sao không truy cứu cho được? Nếu không truy cứu, chẳng phải sau này kẻ nào cũng nói năng tùy tiện hay sao?”
Lý Trị ngồi thẳng dậy nhìn Bùi Hành Kiệm:" Vậy theo ngươi Hợp Tung là sai, hay Liên Hoành sai? Hoàng Lão sai hay Mặc Địch là kẻ lửa đảo?"
"Thanh đàm của Tắc Hạ học cung, tranh luận trên Yến vương đài, với trãm đều là âm thanh kỳ diệu, hận không thể rửa tai lắng nghe."
"Nói là chuyện của người ta, nghe hay không là ở triều đình, thấy có lý thì chấp hành, dù sai thì sao? Ít nhất chúng ta biết được một việc là sai, không nên phạm vào."
" Ngay cả một phụ nhân như Lữ Trĩ cũng phế bỏ luật vì lời nói hoạch tội, ngươi muốn khâu miệng mọi người lại, cho rằng người ta không nói là xong à?"
"Giang sơn của trãẫm chưa từng có, nên phải thử nghiệm, phải thăm dò, mò ra con đường mới từ con đường tưởng chừng không qua được, đó mới là điều quan trọng nhất."
Bùi Hành Kiệm bị hoàng đế trách mắng vẫn vững vàng, thở dài:" Không phải thần muốn khóa miệng người thiên hạ, nhưng có yêu ngôn tà thuyết không thể bỏ mặc. Phu tử nói, chưa hiểu chuyện người, sao hiểu chuyện ma. Thế kỷ băng hà là chuyện cả trăm năm, chẳng phải là hoang đường sao?"
Lý Trị gật gù:" Vân Cẩn, phụ thân ngươi có nói với ngươi về thế kỷ băng hà không?"
Vân Cẩn ở trong góc đáp:" Gia phụ nói, nhìn một chiếc lá biết mùa thu về, mạnh dạn đưa ra giả thiết, cẩn thận chứng thực là thái độ của người làm học vấn. Thế kỷ băng hà mà gia phụ nói cũng là do lật hết sử sách, dựa vào ghi chép thủy văn, thiên tai các triều đại để tổng kết quy luật."
"Thế kỳ băng hà không đơn giản là dự bao thiên tai, còn là đối chiếu với hưng suy vương triều. Trong đó bao gồm cả chiến tranh, văn hóa, thương nghiệp, nông canh tương ứng với khí hậu biến đổi."
"Ung vương Hiền dựa vào khái niệm thế kỷ băng hà do gia phụ đưa ra nghiên cứu sâu hơn về ảnh hưởng khí hậu với triệu cục và hình thành vương triều."
"Ví dụ đưa ra trong đó là tồn tại khách quan hay cố gượng ép phụ họa thì chỉ khi nào thế kỷ băng hà tới gây ra tai họa thì mới có thể chứng thực đúng sai."
Bùi Hành Kiệm hừ mạnh:" Chỉ là suy đoán."
Vân Cẩn chắp tay:" Nhờ suy đoán mà con người mới khoan gỗ lấy lửa, Luy Tổ đoán tơ tằm có thể dệt vài, nếu không có những suy đoán đó, con người bây giờ vẫn ăn lông ở lỗ thôi." Bùi Hành Kiệm không muốn tranh luận với Vân Cẩn mất thân phận, nói với hoàng đế." Bệ hạ, cứ để Vân Sơ lo xa đi, thần phụ trách phiền gần, thiên tai đã tới gần, xin bệ hạ cho thần triệu tập văn võ bách quan cùng ứng phó với tai nạn."
Lý Trị ngẫm nghĩ rồi nói:" Được, nói với họ, thiên tai có thể tha thứ, nhân họa không chấp nhận. Thụy Xuân!"
Thụy Xuân như bóng ma xuất hiện phía sau Bùi Hành Kiệm chờ đợi.
"Thụy Xuân, lần này trãẫm cho ngươi quyền giám sát toàn bộ thiên hạ, nếu có chuyện phạm pháp, tiền trảm hậu tấu."
Cơ mặt Bùi Hành Kiệm khẽ giật, hoàng đế ra lệnh cho Thụy Xuân như thế trước mặt hắn, ý vị sâu xa vô cùng.