Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1641 - Q7 - Chương 167: Tiêu Chí Trở Thành Nhân Vật Quan Trọng. (1)

Q7 - Chương 167: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (1) Q7 - Chương 167: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (1)Q7 - Chương 167: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (1)

Vân Cẩn yên tĩnh ngồi trong góc ghi chép lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa Lý Trị và Bùi Hành Kiệm, tới khi Bùi Hành Kiệm thi lễ cáo từ, hắn khẽ vỗ má Lý Tư, ý bảo nàng đừng ngủ nữa, hoàng đế bắt đầu chướng mắt với hắn rồi.

Lý Tư vừa mới lim dim mở mắt ra thì nhìn thấy ngay hoàng đế dẫn theo con gấu lớn, hung dữ nhìn hai người bọn họ.

Lý Tư đẩy cái mồm chảy nước dãi của con gấu ra, nở nụ cười rạng ngời với Lý Trị:" Hài nhi nhớ phụ hoàng, thấy phụ hoàng đang tiếp kiến triều thần, cho nên tới đây đợi...

Lý Trị hỏi thẳng:" Rốt cuộc ngươi thích nó ở điểm nào?"

Vân Cẩn ngồi thẳng lưng, đàng hoàng đáp:" Thần và công chúa từ nhỏ lớn lên bên nhau, vốn cũng không có mấy quyến luyến. Nhưng mà ở bên nhau lâu, hôm nay phát hiện một điểm tốt, mai lại phát hiện một điểm tốt, trải qua năm tháng tích lũy liền thấy nữ tử thiên hạ không ai tốt hơn công chúa nữa."

"Chẳng qua ngươi chưa thấy được thứ tốt thôi." Lý Trị nói xong dẫn gấu lớn rời Tử Vi Cung, có điều nhìn dáng vẻ hắn, tựa hồ hài lòng vì câu trả lời này:

Vân Cẩn võ nhẹ Lý Tư đang ngây ngất, mau chóng đuổi theo.

Ngoài Tử Vi cung ráng đỏ rực trời, cảnh đẹp vô cùng, Lý Trị thở dài:" Mai lại là một ngày trời quang rồi."

Vân Cẩn nói:" Bẩm bệ hạ, thần cho rằng tổ tiên chúng ta đã sống trên mảnh đất này ngàn năm, vạn năm rồi, thiên tai bây giờ chẳng qua là một trong vô số tai họa mà thôi. Không cần phải sợ."

Lý Trị gật gù, câu này hợp khẩu vị của hắn, chợt hỏi:" Ngươi có biết phụ thân ngươi vì sao đưa ngươi tới chỗ trãm không?"

Vân Cẩn nghĩ một lúc đáp:" Gia phụ yêu Trường An hơn yêu thần."

"Đúng thế, trẫm cũng thấy vậy, thật kỳ lạ, trẫm chưa bao giờ thấy một người có tình cảm sâu đậm như thế với một địa phương. Phụ thân ngươi làm sai rất nhiều việc, nhưng chưa từng làm gì sai ở Trường An."

Hai người bất tri bất giác tìm được đề tài chung, cứ như vậy vừa đi vào rừng trúc trò chuyện, cái bóng cô độc dần già nua của Lý Trị từ nay xuất hiện thêm hình bóng trẻ trung...

Ngày hôm đó Vũ Thừa Tự buổi sáng thức dậy nghe được một tin tức cực kỳ không hay, trông cửa nhà hắn bị người ta dùng móc sắt móc miệng treo lên cái cây gần nhà.

Khi hắn tới trước cái cây thì tên trông cửa đó đã chết rồi, không chỉ bị người ta móc miệng, lưỡi cũng bị kéo ra, buộc vào một cục đá lớn.

Lần đầu tiên Vũ Thừa Tự biết được rằng, lưỡi con người lại dài như thế.

Cảnh tượng này tuy kinh khủng nhưng giờ Vũ Thừa Tự đâu còn như xưa nữa, dù gì cũng là người mấy lần trải qua sinh tử, cái chết kinh khủng của trông cửa không làm hắn sợ hãi, sai quản gia báo quan rồi sau đó thay triều phục lên triều.

Đa phần triều hội hoàng đế không tham gia, do thái tử Lý Hoằng chủ trì, vạn vạn lần không thể đến muộn.

Hạ Lan Mẫn Chi ngồi ở tâng hai một quán trà, nhìn Vũ Thừa Tự sắc mặt như thường đi tới Hoàng Thành, không kìm được lẩm bẩm:" Mừng giận không lộ ra mặt ư?"

Vũ Thừa Tự tuy thân thể mập ú, khi cưỡi trên lưng ngựa lại hết sức uy nghi, biết trông cửa bị người ta giết chưa rõ nguyên do, hôm nay hắn cũng chẳng mang theo nhiều hộ vệ hơn, chỉ có bốn người.

Đợi đoàn người Vũ Thừa Tự đi qua trước quán trà, Hạ Lan Mẫn Chi kéo mặt nạ xuống, rút hoành đao nhảy ra khỏi tâng hai, từ trên không chém một đao dữ dội vào Vũ Thừa Tự.

Vũ Thừa Tự không kịp đề phòng, đầu nghiêng sang trái né tránh. Hoành đao trong tay Hạ Lan Mãn Chi chém vào vai Vũ Thừa Tự, Vũ Thừa Tự kêu đau đơn ngã xuống ngựa. Hạ Lan Mẫn Chi kinh ngạc thu đao, vì vừa rồi hắn không hề chém vào da thịt, quả nhiên nhìn lại thấy dưới lớp áo bào của Vũ Thừa Tự lộ ra khải giáp.

Bốn tên hộ vệ quát thao múa đao xông về phía Hạ Lan Mẫn Chi, hắn đã có chuẩn bị trước, thong thả lùi về sau, ném ra hai quả hôi hỏa đạn.

Đùng! Đúng!

Hai tiếng nổ lớn vang lên, bách tính gần xa kinh hoàng la hét bỏ chạy.

Hạ Lan Mẫn Chi cũng tranh thủ hòa vào trong đám đông hoảng loạn, vừa chạy vừa vứt bỏ ngụy trang trên người, trăm bước sau hắn biến thành một thư sinh hoàn toàn khác với tên sát thủ hung thần ác sát vừa rồi, thong thả quay lại hiện trường xảy ra sự việc.

Thời gian gần đây trong thành Lạc Dương không ít người muốn giết Vũ Thừa Tự.

Hạ Lan Mẫn Chi thấy mình chỉ cần mở đầu thôi, những kẻ muốn giết Vũ Thừa Tự nhưng vì đủ loại lý do không dám ra tay sẽ có gan hành động.

2000 quan mua đầu Vũ Thừa Tự, Hạ Lan Mẫn Chi thấy mình ra cái giá này hơi thấp, đám người chuyên ám sát muốn 2000 quan tiền này, nhưng lại không dám ra tay giữa ban ngày ban mặt.

Vụ ám sát nổi hứng nhất thời vừa rồi chính là tín hiệu thúc giục đám sát thủ ra tay, nếu không sẽ bị người khác hớt mất khoản tiền lớn.

Đi về chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Lan Mẫn Chi từ một tên sát thủ đê hèn biến thành nghĩa sĩ chính nghĩa, hắn không thể để những tên sát thủ kia lấy mạng Vũ Thừa Tự, cũng không muốn bỏ 2000 quan tiền.

Hắn chỉ cần cái danh ân nhân cứu mạng của Vũ Thừa Tự mà thôi.

Cho nên hắn đi rất nhanh, lúc này khói sinh ra sau vụ nổ còn chưa tan, con chiến mã hùng tráng mà Vũ Thừa Tự cưỡi ngã xuống đất, bụng bị lôi hỏa đạn xé toạc, ruột đổ đầy đất. Phía bên kia con ngựa là bảy tám người đi đường vô tội nằm ngổn ngang, còn vài người bị thương đang kinh hoàng bò đi. Vũ Thừa Tự ngã sau chiến mã kêu la thảm thiết.

Vừa rồi Hạ Lan Mẫn Chi ném lôi hỏa đạn có tính toán, được chiến mã che chắn, hẳn là không sao.

Bốn tên hộ vệ lúc này mới loạng choạng nhặt đao bò dậy, kinh hoàng tìm kiếm thích khách, bọn họ đều bị thương nặng, trong đó một người toàn thân là máu, không biết của hắn hay của người khác.

Một tiều phu gánh củi xem náo nhiệt lỗ mãng tới gần hộ vệ bị thương, hộ vệ lớn tiếng quát, tiều phu cứ như không nghe thấy, tiếp tục đi tới.

Hộ vệ chém xuống, bị tiều phu dùng bó củi đỡ lấy, ngay lập tức đòn gánh như trường thương đâm xuyên bó củi, trúng bụng hộ vệ.

Bụng bị đâm thủng, hộ vệ đó vẫn hết sức dũng mãnh, dùng sức lực cuối cùng chém đao vào vai tiều phu, tiểu phu hét lên bị hộ vệ khác chặt bay đầu.

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn đôi chân bị nổ be bét của Vũ Thừa Tự, hắn không vội đi tới, vì có hai tên thích khách đang một trái một phải áp sát Vũ Thừa Tự.
Bình Luận (0)
Comment