Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1642 - Q7 - Chương 168: Tiêu Chí Trở Thành Nhân Vật Quan Trọng. (2)

Q7 - Chương 168: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (2) Q7 - Chương 168: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (2)Q7 - Chương 168: Tiêu chí trở thành nhân vật quan trọng. (2)

Chết một hộ vệ, ba người còn lại như hổ điên, không cho bất kỳ ai tới gân Vũ Thừa Tự, nhưng người tới gần lại ngày một nhiều.

Phía trước toàn tiếng đao keng keng không dứt, Vũ Thừa Tự ngừng kêu đau, nhìn gương mặt đám sát thủ qua khe hở giữa ba hộ vệ.

Lúc này Vũ Thừa Tự không nghĩ tới an nguy của bản thân, mà cách thức quản lý đám người giang hồ của thành Trường An.

Vũ khí trong tay người Trường An có số hiệu, chỉ cho vũ khí có số hiệu vào thành, nếu có người dùng vũ khí của người khác hại người, vậy thì không phải một câu mất vũ khí là xong đâu.

Trước kia Vũ Thừa Tự khinh bỉ chính sách này, hắn cho rằng đây là việc vô nghĩa, ai lại dùng vũ khí có đánh số hiệu để hành hung, hơn nữa vũ khí có số hiệu không cũng vô nghĩa.

Bây giờ hắn hiểu rồi, họ không mong có thể chặn đứng chém giết trong thành Trường An mà có gắng giảm thiểu, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Ít nhất người Trường An có thể công khai mang vũ khí có số hiệu, rất hiệu quả trong việc giảm thiểu tội phạm ác tính.

Lại một hộ vệ phun máu ngã xuống trước mặt Vũ Thừa Tự, đó là Vũ Hùng, người mà trước kia hắn luôn cho là kẻ lười biếng, không xứng đáng làm hộ vệ của mình, không đáng tin. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Không ngờ hôm nay vì mình chiến đấu đến chết.

Hai hộ vệ còn lại không chống nổi đám thích khách, liên tụng trúng chiêu, Vũ Thừa Tự đang tuyệt vọng thì thấy một gương mặt làm hắn căm ghét, hét lên:" Hạ Lan huynh, cứu tai"

Hạ Lan Mẫn Chi chỉ chờ có thế, rống lên một tiếng tung người tới, đấm vỡ yết hầu một tên thích khách, không đợi thích khác ngã xuống đã đoạt đao trở tay chém chết. Đẩy thi thể che chắn cho Vũ Thừa Tự, Hạ Lan Mẫn Chi gia nhập cuộc chiến.

Có thêm Hạ Lan Mẫn Chi một kẻ từng chém giết trong loạn quân, đám thích khách không tiến được một bước, không những thế trong đao quang kiếm ảnh trùng trùng, hắn còn tập kích giết chết một hai tên thích khách.

Người bất lương trong thành bốn phía kéo tới, tên thích khách cầm đầu hô lớn bỏ chạy, Hạ Lan Mẫn Chi không cho hắn chạy, hoành đao ném ra đâm xuyên cổ, tên thủ lĩnh chạy thêm được vài bước thì gục ngã.

Những tên thích khách còn lại chạy mất dạng.

Hai tên hộ vệ toàn thân thương tích không chống đỡ được nữa nối nhau ngã xuống, Hạ Lan Mẫn Chi đi tới, tựa hô muốn dỡ họ, nhưng dao nhỏ giấu trong tay đâm nhanh vào ngực bảy tám cái.

Tới lúc chết, hai người hộ vệ đó vẫn nhìn chằm chằm Hạ Lan Mẫn Chi không sao tin nổi.

Hạ Lan Mẫn Chi đẩy thi thể trên người Vũ Thừa Tự ra, nói:" Mỗ gia Hạ Lan Mãn Chị, nể thân phận của ngươi mới rút đao tương trợ, tạ lễ không thể thiếu đâu đấy, Văn Thủy hầu thấy sao."

Vũ Thừa Tự tuy có giáp che chắn, nhưng trước đó trúng một đao mạnh của Hạ Lan Mãn Chi khiến hắn bị gấy tay:" Ta biết ngươi là ai, đợi chuyện này kết thúc, bản hầu tới nhà bái tạ."

"Ha ha ha, vậy mỗ gia quét nhà chờ đợi." Hạ Lan Mẫn Chi cười to, hiên ngang bỏ đi:

Chốc lát sau Vũ Tam Tư biết tin cưỡi ngựa chạy tới, gạt đám người bất lương ra, nhìn hai chân Vũ Thừa Tự vẫn chảy máu thì hung hãn hỏi:" Kẻ nào?"

Vũ Thừa Tự nhịn đau nói:" Chưa biết, nhưng rồi sẽ có một ngày tìm ra thôi."

Vũ Tam Tư đỡ huynh trưởng lên:" Nhất định phải tra."

Vũ Thừa Tự nhìn theo hướng Hạ Lan Mẫn Chỉ rời đi:" Vậy trước tiên phải tra từ Hạ Lan Mẫn Chi."

Tới buổi chiều chuyện Vũ Thừa Tự bị áp sát đã truyền đi khắp thành, không ai không biết.

Chất nhi của hoàng hậu bị ám sát, toàn bộ thành Lạc Dương sôi sùng sục, thành vệ, Lạc Dương lệnh, Đại lý tự, Bách ky ti nhanh chóng hành động, đồng thời nhanh chóng tìm ra nguyên nhân Vũ Thừa Tự bị ám sát.

Có người treo giá 2000 quan muốn lấy mạng Văn Thủy hầu Vũ Thừa Tự.

Lạc Dương là nơi tụ tập thích khách nhiều nhất Đại Đường, người nơi này từ xưa có tính hào hiệp, thích làm hiệp khách, Hà Lạc hiệp khách vang danh thiên hạ.

Tréo ngoe thế đấy, quê hương của hiệp khách là nơi nhiều thích khách nhất, cũng không có gì lạ, phải có tiền mới tiếp tục đi làm hiệp khách được chứ.

Mặc dù Ôn Nhu đã giải tán đám thích khách của Tiết Trường Phong, nhưng chuyện xảy ra ở Lạc Dương thì hắn vẫn nắm rõ:" Chuyện này ắt do Hạ Lan Mẫn Chi làm rồi."

Vân Sơ sau khi nghe kể Hạ Lan Mẫn Chi cũng xuất hiện trong vụ ám sát này thì tán đồng ý kiến của Ôn thị lang:" Thủa thiếu niên thì ngông cuồng, nay tất cả mất hết thì điên cuồng, loại người như hắn tất nhiên là muốn gây dựng lại. Tên này coi như cũng có bản lĩnh đấy, hổ tuy lạc đồng bằng song ăn thịt vài người không khó."

Ôn Nhu nói:" Hạ Lan Mẫn Chi như thế, Từ Kính Nghiệp không chừng chẳng chịu an phận đâu."

"Hắn chẳng làm nổi trò trống gì ... Chẳng cần!"

Phủ Anh Công một thời phong quang vô hạn nay điêu linh nhanh tới không ngờ, mấy đứa con của Lý Tích chẳng kẻ nào kế thừa được phong thái phụ thân đã đành, giờ suốt ngày tranh giành tài sàn. Gần đây chỉ vì một cái ghế thôi mà kéo phó tòng tới đánh nhau sứt đầu mẻ trán, người khác vì thế mà khinh thường tránh xa.

Từ Kính Nghiệp năm xưa được Lý Tích cùng một đám huân quý ra sức chống lưng còn chẳng làm nên trò trống gì, bây giờ đúng là chẳng đáng ngại.

Đâu chỉ có phủ Anh Công, huân quý lâu năm đều thế, thế hệ Lý Tích chết đi, tước vị chấn chỉnh, giờ chỉ còn sức xâu xé lẫn nhau thôi.

Phong quang triều Trinh Quan đã sắp biến mất hết, toàn bộ Đại Đường bây giờ mang hình bóng Lý Trị.

Vân Sơ không muốn ở lại Lạc Dương lãng phí thời gian, ở nơi này cảm giác rất tệ, uể oải như thời gian trôi đi một cách vô nghĩa.

Từ sau lần Vân Sơ đánh quan viên trên triều, ở Lạc Dương này, y là người bị cô lập tuyệt đối, tuy nay quyền cao chức trọng, nhưng không ai muốn tiếp cận.

Có điều Vân Sơ vẫn đợi, đợi khi Vân Cẩn hoàn toàn được sự thừa nhận của hoàng đế mới về Trường An.

Còn chuyện Vũ Thừa Tự bị ám sát, với Vân Sơ mà nói là chuyện quá nhỏ, thậm chí có lợi cho việc y kéo huynh đệ Vũ thị tới Trường An.

Cho nên dù Vân Sơ biết hung thủ tám phần là Hạ Lan Mẫn Chi, nhưng khi tới thăm Vũ Thừa Tự bị thương, y không hề nhắc tới.

"Quân hầu vì sao muốn giết ta?" Vũ Thừa Tự một tay treo lủng lẳng, ngồi trên giường gấm hỏi:

Vân Sơ chắp tay cười ha hả:" Chúc mừng, chúc mừng Thủy Văn hầu rốt cuộc thành nhân vật trọng yếu, thành cái gai trong mắt người khác, khiến người ta treo giá 2000 quan rồi, đáng nể!"

"Mỗ gia chỉ được treo giá 500 quan thôi."

Treo giá cái đầu Vân Sơ là lão thái bà của phủ Triệu quận vương, à, già không còn Triệu quân vương nữa rồi.

"Đã biết là kẻ nào treo giá chưa?" Vân Sơ ngồi xuống hỏi:

Vũ Tam Tư ở bên đáp:" Một thương hộ tên là Triệu Nguyên Lễ, có điều đã chết rồi, kẻ này chỉ là để ngụy trang thôi."

"Vậy thì mau rời Lạc Dương đi, y liệu nơi này không tốt bằng Trường An."

Vũ Thừa Tự mặt âm u:"Không tìm được kẻ mưu hại, mỗ ăn ngủ không yên."

"Người trong cuộc thường có cực hạn, ta thấy hai ngươi nên nhảy ra khỏi vòng tròn Lạc Dương này, quay đầu nhìn lại, khi đó nhiều chuyện trước kia không sao hiểu được sẽ bị lộ rõ ràng trước mặt." Vân Sơ kéo chăn lên cho Vũ Thừa Tự:" Dưỡng thương đi, mỗ không làm phiền nữa."
Bình Luận (0)
Comment