Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1655 - Q7 - Chương 181: Đầm Rồng Nhất Định Phải Có Rông. (2)

Q7 - Chương 181: Đầm rồng nhất định phải có rông. (2) Q7 - Chương 181: Đầm rồng nhất định phải có rông. (2)Q7 - Chương 181: Đầm rồng nhất định phải có rông. (2)

Rất nhanh Vân Loan thu hồi ánh mắt khỏi Tiết Nột và Bùi Quang Đình, vì nó đã thấy thấy được kết quả rồi, trong vòng ba ngày, giữa Tiết Nột và Bùi Quang Đình ắt nổ ra một cuộc chiến, đợi cuộc chiến đó kết thúc, về sau còn nhiều cuộc chiến hơn nữa.

Nói thẳng ra thì đó hẳn là kết quả mà tỷ tỷ muốn.

Bao năm qua, thiếu niên anh kiệt muốn cưới tỷ tỷ nhiều không kể xiết, cho tới giờ chưa có người nào lọt vào mắt xanh tỷ tỷ. Bây giờ thêm Tiết Nột và Bùi Quang Đình thôi, chẳng có gì lạ, dù sao đều là cá trong ao của tỷ tỷ.

Trong ao của tỷ tỷ nuôi nhiều cá lắm, Vân Loan không biết rốt cuộc con cá nào may mắn vượt được long môn.

Có điều tỷ tỷ từng nói với nó, thời hạn thành thân muộn nhất sẽ là 20 tuổi, khi tỷ tỷ tới tuổi đó mà chưa xuất hiện nam tử nào khiến tỷ tỷ bất chấp tất cả gả đi, tỷ ấy sẽ vớt con cá lớn nhất trong ao để thành thân.

Vân Loan thấy khả năng này rất cao, vì người khá nhất nó từng thấy như Ôn Hoan, Địch Quang Tự thì sợ tỷ tỷ chạy mất rồi, lâu lắm rồi mới xuất hiện tên khá như Bùi Quang Đình thì so với tỷ tỷ chẳng khác nào thằng ngốc.

Có lẽ Bùi Quang Đình thấy mình biểu hiện vượt trội so với Tiết Nột, tràn trê hi vọng đấy, nhưng Vân Loan biết trong mắt tỷ tỷ kiêu ngạo thì một với hai thì khác gì nhau đâu.

Thiên hạ e chẳng có ai xứng với tỷ tỷ.

Từ chuyện tỷ tỷ, Vân Loan nghĩ tới mình, không biết mình nên học tỷ tỷ nuôi cái một ao cá như vậy không? Chứ nó thấy mình cũng khó tìm được lão bà ưng ý lắm, nữ tử đại hộ ở Trường An thì nó gặp hết rồi, cũng chẳng có ai lọt vào mắt, ở Lạc Dương chỉ tệ hơn mà thôi.

Vân Loan đang lo lắng cho tương lai không kiếm được lão bà vừa mắt thì Thái Bình cưỡi bảo mã Đại Uyển tới, rủ nó đi xem hỏa hoạn ở Mang Sơn.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, tương lai Vân Loan không muốn cưới Thái Bình, hiện giờ nó cũng không muốn đi Mang Sơn, nay Mang Sơn khói đen kìn kịt, lửa cháy rừng rực là mảnh đất không lành, thân thể quý giá của mình đem ra đó chơi, chắc chắn không phải chú ý hay.

" Quỷ nhát gan! Ta nghe nói nơi đó có rất nhiều người đang dập lửa, đều do bách tính địa phương tự phát tổ chức, quan phủ hôm qua cũng tham gia. Cảnh tượng thiên quân vạn mạ cùng dập lửa nhất định sẽ rất hùng tráng, ngươi không muốn đi xem à?”" Thái Bình vừa khích bác vừa dụ dỗ:

Vân Loan ngẫm nghĩ:" Chúng ta đi thì làm được gì?"

Thái Bình cưỡi trên lưng con ngựa lớn, kiêu ngạo nói:" Chuyện trọng đại như thế, sao có thể thiếu hoàng gia ta?"

Vân Loan khó hiểu nhìn Thái Bình cùng đám thiếu niên, thiếu nữ Lạc Dương ăn mặc hoa lệ khí thế bừng bừng ở phía sau, lắc đầu:" Ta không đi đâu, đi chỉ làm vướng chân người ta thôi."

Thái Bình khinh bỉ liếc Vân Loan một cái, không thèm nói gì thêm, quay đầu ngựa dẫn đám thiếu nam thiếu nữ rầm rộ lên đường, hướng thẳng phía Mang Sơn.

Vân Loan phải thừa nhận, bóng lưng bọn họ rất hào sảng.

Đi ở cuối cùng hẳn là Thượng Quan Uyển Nhi, cho dù nó có đội mũ che rèm, nhưng Vân Loan vẫn nhận ra bóng lưng của nó, không còn Vân thị chống lưng, địa vị nó trong đám người này hẳn là thấp tới thê thảm.

Ngoài kia có gì hay chứ, ở nhà là nhất, có điều phải tránh mặt a gia, gần đây a gia cứ thích dùng nó làm mấy cái thí nghiệm kỳ quặc gì đó, cũng may là trạch viện ở Lạc Dương rộng lắm, không nhỏ như ở Trường An, Vân Loan mà quyết tâm muốn trốn, không sợ a gia tìm được.

Hay nữa là trạch viện của Ôn gia, Địch gia cũng gần đây, Vân Loan có nội ứng ở cả hai nhà đó, nó có thể vào hậu viện của cả hai nhà đó đánh một giấc ngon lành, đến a gia cũng chẳng thể tùy tiện tới hai nhà đó như nó.

Vân Loan đang hết sức đắc ý len lỏi qua con đường nhỏ dẫn tới cổng sau thực hiện kế hoạch đi ngủ vỗ béo của mình thì một con rết cực lớn lặng lẽ từ dưới chân Vân Loan leo lên, cuối cùng dừng lại trên vai nó, dùng nửa số chân sau chống người, nửa trước nhổng lên nhìn Vân Loan, hai cái răng như hai cái càng mở ra khép vào hết sức đang sợ.

Thế nhưng Vân Loan thì lại nhìn con rết với vẻ uể oải lười nhác quen thuộc của nó.

Không dọa được người ta, con rết lớn bò khỏi người Vân Loan, khua số chân chỉ chít chạy ra sau một cái bồn hoa. Gió thổi bay một góc váy sa tím lộ ra, giọng Lý Tư cũng từ sau bôn hoa vang lên:" Quan Quan tự tìm đường chết."

Vân Loan ngửa đầu lên có vẻ như nghĩ cái gì, sau đó khẽ nhún vai, chẳng quan tâm lắm.

Lý Tư lại nói:" Mẫu hậu cho nó làm nữ quan trong phủ Thái Bình, nó lại muốn đi tây nam làm nữ quan, đệ nên nói với nó, làm trái ý mẫu hậu ta, không mấy người có kết quả tốt đâu."

"Phó thác cho số phận chẳng hay, đành phải tự mình tranh thủ thôi, thắng lợi thì tốt rồi, thất bại thì cùng lắm là chết. Nếu không có a gia thì Quan Quan đã chết từ mấy năm trước.

Nghe giọng điệu ông cụ non của Vân Loan, Lý Tư như con hổ tử sau vồ tới, ôm lấy Vân Loan:" Tức chết đi, ta nói chuyện tử tế với đệ, đệ không biết tốt xấu, dám nói chuyện với ta như thế."

Bị Lý Tư ôm chặt, đầu vùi vào giữa đồi ngực nàng, Vân Loan tới tuổi biết nam nữ khác biệt rồi, mặt đỏ bừng khua khoắng chân tay la hét bải hoải:" Thúc tẩu cố ky, thúc tẩu cố ky."

Lý Tư bẹo má Vân Loan:" Lời này tới giờ mới nói đã muộn rồi, khi đệ bé xíu đái lên váy của ta phải nói câu này mới đúng."

Cái má phính Vân Loan bị Lý Tư kéo dài một đoạn, vùng vẫy không thoát, có thể nó thông minh nhất nhà, đáng tiếc Vân thị là nơi coi trọng bạo lực, mặt này nó lại xếp bét, đành khuất phục:" Thái Bình càng phóng túng, dã tâm càng lớn thì nó sẽ càng thích mỹ nam tử yếu đuối, như vậy đệ sẽ an toàn."

Lý Tư bĩu môi:" Đệ chính là loại mỹ nam tử yếu ớt đó." Vân Loan cãi:" Không phải, đại ca mới là loại mỹ nam tử yếu ớt!"

" Đại ca đệ cường tráng tới đánh được hổ, yếu ớt chỗ nào."

" Đệ nói cái mặt ấy."

" Giỏi lắm, nào, chúng ta đi tắm, ta xem đệ thành nam tử dũng mãnh chưa?"

Vân Loan nghe vậy hoảng hồn, ra sức la hét chống đối, nhưng vô nghĩa, bị Lý Tư vác lên vai như vác lợn con mang đi ...
Bình Luận (0)
Comment