Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1656 - Q7 - Chương 182: Phóng Mắt Nhìn Chẳng Thấy Ai Bình Thường. (1)

Q7 - Chương 182: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (1) Q7 - Chương 182: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (1)Q7 - Chương 182: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (1)

Hôm nay tâm tình Lý Trị không tốt, vì hạn hán ở Hà Bắc ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có tin cấp báo truyền về, hôm thì nơi này cướp kho quan phủ, hôm thì nơi khác quan phủ xin chi viện vì nạn dân tập trung quá đông, rất dễ khiến kẻ ý đồ không tốt lợi dụng, khơi lên một phen chiến hỏa nữa.

Tình hình cấp bách như vậy, nhưng nơi thái tử Hoằng, Ung vương Hiền đều tổ chức cứu tế lại là phương nam, bỏ mặc Hà Bắc ở gần trong gang tấc.

Lý Trị cũng biết vì sao họ làm thế, Hà Bắc là mảnh đất không lành, thái tử lẫn ung vương Hiền không muốn dính dáng tới nơi đó, có thể khiến chính hắn và triều thần nghi ky.

Phiền toái ở chỗ này, Hà Bắc là nơi cần triều đình quan tâm nhất, nhưng vì kiêng ky, người ta tránh xa, cho bao nhiêu ưu đãi chính sách nhưng không có người thực thi thì ích gì?

Những năm qua Lý Trị không tiếc công sức chỉnh đốn Hà Bắc, Sơn Đông, thậm chí đã hoán đổi hết giai tâng giàu có nơi đó. Thế nhưng phong tục tập quán mạnh mẽ ở nơi đó trong thời gian ngắn tạo ra tâng lớp giàu có không khác mấy những kẻ trước kia.

Nơi đó người đọc sách quá nhiều, nên tảng văn hóa sâu dày, nhưng biện pháp hắn đưa ra khó mà thay đổi tận gốc được.

Lý Trị một tay sờ tai gấu lớn, một tay chống mặt đất, để gương mặt mình lộ ra ngoài ánh nắng, thong thả nói:" Lời trầm nói hôm nay có mang tính huynh hướng không?”

Vân Cẩn ngồi trong góc Tử Vi cung rộng lớn trống trải đáp:" Hôm nay ngữ khí của bệ hạ thong thả đều đặn, không ai có thể từ đó đoán ra tâm tình của bệ hạ, nội dung bệ hạ nói ra cũng chắc chắn cân bằng, không dùng từ lạ, không dùng tự địa phương, cũng không chú ý quá nhiều vào một tấu chương nào."

Lý Trị hừ một tiếng:" Mỗi ngày không biết bao nhiêu cặp mắt nhìn vào trãm nghiên cứu từng câu nói, từng cử chỉ của trẫm, hận không thể đem mỗi lời của trẫm nói ra tách thành từng chữ nghiên cứu. Trong mắt chúng, hẳn là trãẫm không có chút bí mật nào cả, trẫm có khi chưa rõ bản thân quyết định thế nào, chúng đã đoán ra rồi."

Vân Cẩn thấy lời này của hoàng đế không sai, tới chữ của hoàng đế cũng bị người ta phân tích từng nét, độ đậm nhạt suy đoán tâm trạng, sức khỏe.

Ngày ngày sống dưới vô số cặp mặt soi mói, không phải chuyện dễ chịu gì.

Lý Trị tiếp tục nói:" Thật không ngờ lại có một ngày có kẻ chuyên môn triệu tập người nghiên cứu trẫm, trong đó đa phần là Bắc Môn học sĩ, có vẻ như phòng sự của trãm cũng là đối tượng người ta nghiên cứu."

Vân Cẩn chắp tay hỏi:" Bệ hạ muốn diệt những người đó sao?"

Lý Trị quay đầu lại:" Ngươi muốn ra tay à?"

Vân Cẩn hơi ngẩn người, nhanh chóng nhớ tới lời a gia nói, vị hoàng đế này thích để người khác gánh tội cho mình, nói:" Chủ nhục thần chết."

Lý Trị cười to:" Vậy thì đi đi."

Vân Cẩn đứng dậy, thi lễ với Lý Trị, ra tới ngoài điện, lấy hoành đao của mình trong tay hoạn quan, sải bước hướng về phía bắc Hoàng Thành. Văn Hoa Điện ở phía bắc, nơi đó có đám người đọc sách hẳn đang thẩm duyệt từng lời hoàng đế nói hôm nay.

Vừa mới tới bậc thêm Văn Hoa Điện thì có máu chảy xuống, Vân Cẩn ngẩng đầu nhìn, trên mặt sàn sáng bóng như gương của Văn Hoa Điện toàn một màu đỏ, ở đó có mười mấy hoạn quan đang ra sức dội nước cọ vết máu.

Không biết chết bao nhiêu người, từ số lượng máu chảy ra thế này Vân Cẩn thấy không thể ít được.

Khi lau máu thì nhất định phải dùng nước lạnh, nếu không để lại vết máu khắp nơi.

Thụy Xuân ngồi trong một góc đại điện uống trà, thấy Vân Cẩn đi vào hỏi:" Bệ hạ phái ngươi tới giám sát à?"

Vân Cẩn không còn lời nào để nói, hoàng đế phái hắn tới ăn ké công lao, cũng là để gánh lấy một phần trách nhiệm trong chuyện này. Dù sao thì nếu Thụy Xuân không ra tay trước, bây giờ hắn tới cũng phải ra tay thôi.

Thụy Xuân ra hiệu Vân Cẩn ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà:" Trước kia bọn chúng chỉ dám lén lút nghiên cứu bệ hạ, bây giờ ngang nhiên tới coi việc nghiên cứu hành vi cử chỉ của bệ hạ thành công vụ hàng ngày rồi, không chấp nhận được."

Vân Cẩn uống trà nói:" Cả thiên hạ đều phải nhìn sắc mặt bệ hạ mà sống, tuy nói suy đoán thánh ý là đại ky, nhưng luôn có người làm, không giết hết được."

Thụy Xuân giơ bốn ngón tay:" Giết bốn mốt người, trong đó bảy người có quan chức.

Vân Cẩn gật đầu, con số này là để về báo cho hoàng đế:" Đều là người của hoàng hậu sao?”

" Không phải, một số là nhân thủ của đông cung, còn có một số không rõ thân phận."

" Không thẩm vấn ư?"

" Không tiện thẩm vấn, bệ hạ cũng không muốn thẩm vấn, giết sạch là được."

Sàn gỗ được ngâm dầu trầu, bên trên còn bôi sáp, sau khi lau chùi bảy tám lần, Văn Hoa Điện khí thế hùng vĩ lại khôi phục dáng vẻ xưa.

Khi Vân Cẩn từ Văn Hoa điện đi ra thì vết máu trên bậc thêm đá cũng không còn, chỉ có một ít ruồi sót lại mùa thu, lởn vởn bên rãnh thoát nước.

Trở về Tử Vi Điện, Vân Cẩn tới trước mặt hoàng đế, lấy ra hai cái ngọc bội chất lượng thượng thừa dâng lên, hiển nhiên thứ này có được trên người những kẻ vừa bị giết.

Lý Trị đang ngồi dựa vào con gấu lớn xem văn thư, đưa tay trái rảnh rang nhấc một cái ngọc bội lên xem qua, ném cho Vân Cẩn:" Cũng phải được năm ba chục quan, hai cái cộng lại trên trăm quan rồi, Thụy Xuân chia phần cho ngươi khá đấy."

Vân Cẩn nói:" Thứ này không lành ạ."

Lý Trị cười khà khà:" Tiểu tử, bây giờ ngươi cũng xem như là người trong hoàng thất rồi, nên quen chuyện này đi, bò dê bị người ăn, người bị rồng ăn, chẳng có gì là không lành."

Vân Cẩn đoán chừng tâm tình hoàng đế không tệ, khom người nói:" Xin bệ hạ cho thân về Trường An."

Lý Trí nhướng mắt lên:" An Định nóng ruột muốn gả cho ngươi à?"

Vân Cẩn cúi đầu:" Lòng An Định không yên, đợi gả đi, có con của mình, nàng mới yên lòng được."

Lý Trị cho một cái bánh vào miệng gấu lớn, hắn không trả lời Vân Cẩn ngay mà thong thả nói:" Ngươi suy nghĩ vẫn còn đơn giản lắm, chiến đấu với ngoại địch, địch ta rõ ràng, mục tiêu rõ ràng, một lòng nghĩ cách đánh bại kẻ địch là được. Chuyện nhà mình thì khác, giống như bảy tám con ngựa cùng kéo một cái xe, nhưng không phải đều đồng lòng tiến về một hướng, con chạy về phía trái, con phía phải, thậm chí có con chạy ra sau."

" Thân là người điều khiến, phải ước thúc bọn chúng dồn sức về phía mình cần, muốn chúng tiến về phía trước thì chúng phải về phía trước, ý muốn của ngựa, không được phép trái với người điều khiển."

" Bởi thế phải thưởng cho con nghe lời đi về phía trước, con già yếu thì thay, con chạy sai hướng thì đánh, đánh không nghe thì giết, những con giết rồi thì đem da thịt nuôi con tiến lên, không được lãng phí."

" Phụ thân ngươi cho tới giờ vẫn cứ nuôi một con ngựa già không chịu đổi, lại còn cưỡi nó lên chiến trường, đó là tự tìm lấy cái chết. Còn ngươi thiên tư thông minh hiếm có nhưng lại giữ chặt lấy An Định cái đứa đầu óc có vấn đề đó, không biết đi tìm hiểu sự mỹ hảo của nữ tử bên ngoài, đó là sự ngu xuẩn."

" Danh tướng như phụ thân ngươi, phải cưỡi con ngựa hung bạo nhất, lên chiến trường giết kẻ địch mạnh nhất, chứ không phải cưỡi con ngựa già mệt mỏi, đứng bên ngoài xem người ta chém tướng đoạt cờ, vì con ngựa già mà liên lụy bản thân."

" Còn thiếu niên tuấn mỹ như ngươi, phải mở rộng tấm lòng, ở độ tuổi tươi đẹp nhất, hưởng thụ thứ mỹ hảo nhất nhân gian, chứ không phải vì một nữ tử mà từ bỏ toàn bộ mỹ nhân thiên hạ." " Thực sự quá lãng phí."
Bình Luận (0)
Comment