Q7 - Chương 183: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (2)
Q7 - Chương 183: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (2)Q7 - Chương 183: Phóng mắt nhìn chẳng thấy ai bình thường. (2)
Lúc này đây Lý Trị nói chuyện với Vân Cẩn, không phải là một hoàng đế cũng không phải là một người cha, những lời của hắn khiến Vân Cẩn không khỏi rùng mình, vì ngữ khí của hắn chứng minh, hắn là một người trong lòng chất chưa đầy đố ky và không cam lòng.
Hiển nhiên thân thể bệnh tật hoàn toàn không tương xứng với hùng tâm tráng chí của hắn.
Vân Cẩn nhìn con mắt độc nhất của Lý Trị như đang ánh lên, không biết phải nói gì, linh cảm của hắn đang nói, mình phải chạy nhanh một chút, hoàng đế hiện giờ không được bình thường.
Lần trước ở tây nam, hắn cảm giác được nguy hiểm nhưng nấn ná không chạy ngay, thiếu chút nữa mang hận ngàn năm, giờ không mắc phải sai lầm đó nữa.
Nguy hiểm là gì không rõ, nhưng thời gian qua ở trong cung chứng kiến đủ nhiều chuyện thối nát, không muốn lãng phí tinh lực của mình vào chuyện đó.
Vì thế Vân Cẩn cung kính thi lễ nói:'" Bệ hạ mới chỉ nhìn thấy con ngựa mận chín thôi, còn chưa thấy cái hũ bên cạnh bàn của gia phụ đặt bao nhiêu bút lông đã cùn. Gia phụ là người hoài niệm, cho nên lòng trung thành với bệ hạ mới có thể vĩnh hằng."
" Còn về phần Tư Tư, có lẽ bệ hạ bị sự khác người phóng túng của nàng ấy làm tức giận, nàng ấy còn có chút khắc bạc. Nhưng thần không thấy thế, nói ra không sợ bệ hạ chê cười, thần thấy Tư Tư cái gì cũng tốt, không phải nữ nhân tâm thường bên ngoài có thể so sánh được."
" Nay thần chỉ mong được sớm ngày về thành hôn."
" Tiếc chi một chiếc áo hoa, khuyên người tiếc lấy tuổi ta xuân thì." Lý Trị nghe Vân Cẩn trả lời như thế không khỏi thấy luyến tiếc, hai cha con này đều cứng đầu như nhau, nên hắn không khuyên nữa:" Mai trẫm ân chuẩn cho hôn sự giữa ngươi và An Định, đi đi, về Trường An chuẩn bị hôn sự đi, thiếu phụ giảm sẽ lo liệu hết thảy."
" Chỉ có điêu một thân tài hòa không nơi thi triển, ngươi thực sự không thấy tiếc à?" " Gia phụ lệnh thần làm ra màu sắc gọi là mưa qua trời tạnh mây bay ra, tới nay thần vẫn chưa có may mối gì, sau khi kết hôn có thời gian rảnh rỗi, vừa vặn sẽ đặt toàn bộ tỉnh thần vào đó." Vân Cẩn nói xong lạy hoàng đế ba cái rồi đi ngược khỏi Tử Vị Điện, đời rời khỏi đại môn thì lập tức xoay người rảo bước rời đi:
Lý Trị không nhìn thấy một chút lưu luyến hay tiếc nuối nào trong mắt Vân Cẩn, tay nắm tai gấu lớn siết chặt làm nó bị đau kêu ư ử, hắn giật mình phát hiện ra, vội buông tay xoa đầu nó:" Người Vân gia đáng ghét thế đấy."
Vân Cẩn trên đường về nhà nhìn thấy một đội ky sĩ mấy chục người phóng như bay trong thành, mặc dù đội ky sĩ này khiến cả con đường vốn nhộn nhịp thành chó chạy gà bay, nhưng bách tính Lạc Dương chỉ biết né tránh không ai dám oán trách, căm giận nhìn đội ky sĩ đi qua.
Cầm đầu đám người đó chính là Thái Bình công chúa, thậm chí Vân Cẩn thấy cả Thượng Quan Uyển Nhi trong đó, chỉ có điều hai người bọn chúng lúc này vô cùng thảm hại, cứ như trải qua một cuộc hỏa hoạn vậy, tóc cháy xem, mặt thì đen xạm vì khói, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đợi trật tự trên đường khôi phục lại, Vân Cẩn tiếp tục thúc chiến mã thong thả đi tiếp, phố xá Lạc Dương bây giờ rất đáng ghét, vì khắp nơi đang xây dựng, lại thêm lượng lớn bách tính ngoài thành vào làm công, không mấy con phố có thể đi lại bình thường. Tốn nửa ngày trời quanh co tránh đường, Vân Cẩn mới về Vân gia trạch viện bên cạnh chùa Bạch Mã.
Tới trước cổng vừa vặn gặp Trí Thâm đại sư chủ trì chùa Bạch Mã được mẫu thân tiễn từ trong nhà ra, Vân Cẩn xuống ngựa, cung kính đứng bên khom người hành lễ.
Tri Thâm đại sư cười khà khà:" Thế tử có muốn theo lão nạp tới chùa Pháp Môn nghênh đón xương phật không?”
Vân Cẩn lần nữa thi lễ:" Đầu tháng sau lão thần tiên lệnh đệ tử tới Lâu Quan Đài xem Đạo đức kinh."
Trí Thâm đại sư gật gù:" Lão Tử cưỡi trâu xanh rởi Hàm Cốc liền biến mất không rõ tung tích, cuối thời Tây Tấn, đạo nhân Vương Phủ và tăng nhân Bạch Viễn biện luận với nhau, biện luận lần nào thua lần ấy. Vương Phủ không còn cách nào khác liền ngụy tạo ra Lão Tử hóa hồ kinh, tuyên bố Lão Tử đi về phía tây chuyên sinh thành Phật Thích Ca Mâu Ni."
" Bạch Viễn lập tức nhận thua, lớn tiếng tuyên bố Lão Tử là đệ tử của Phật."
" Thế tử tới Lâu Quan Đài ngộ đạo thì hãy đọc kinh sách Đạo gia trước thời Tây Tấn, đừng để hạng Vương Phủ, Bạch Viễn lừa gạt."
Vân Cẩn đa tạ chỉ bảo, phát hiện thiên trượng quanh năm không rời tay Trí Thâm đại sư vậy mà lại chẳng thấy đâu, hỏi:" Phải chăng có cao tăng đại đức mất?"
Trí Thâm đại sư cười:" Sao gọi là mất, chẳng qua là bỏ lại cái vỏ tối tới đất Phật phương tây mà thôi, Độ Hải thiên sư của Kê Túc Sơn ba tháng trước vì tham ăn nhiều nấm mà đi."
Vân Cẩn kinh ngạc:" Tây nam nhiều nấm, nấm độc rất nhiều, trí giả như Độ Hải thiền sư chẳng lẽ không biết cản thận."
" Ông ấy tu Già Diệp pháp một, chú trọng tùy tâm sở dục, nấm tây nam nổi tiếng thơm ngon tuyệt luân, Độ Hải lại là người lòng tham không đáy, chết bởi nấm độc tươi ngon, sao biết không phải ý muốn của ông ấy."
" Tham ăn tới bất chấp sinh tử, thật là hiếm có."
" Ha ha ha, thế nhân coi trọng sinh tử, tăng nhân xem thường sinh tử, khiếp này tu không tốt, không có cơ duyên, sau khi chết làm lại là được, không cần bi thương thay ông ấy."
Đưa mắt tiễn Trí Thâm đại sư xem thường sinh tử rời đi, Vân Cẩn bấy giờ mới nói với mẫu thân đứng bên cửa:" A nương, hoàng đế cho con về Trường An thành thân với Tư Tư rồi."
Ngu Tu Dung nắm tay trưởng tử:" Trước tiên tới Lâu Quan Đài đã."
" Phật đạo biện kinh thắng bại khó đoán, dù cho con đi cũng chỉ là người bàng quan thôi.
Hai mẹ con đi vào hậu trạch, Ngu Tu Dung buông tay nhi tử ra, nói:" Lần này thì khác, bà nhà Phật Nho Đạo tề tụ ở Lâu Quan đài, Nho môn không có quân tử đạo đức, cho nên lão thần tiên mới bảo con đi."
Vân Cẩn ngạc nhiên:" Vân thị trong mắt thế gian đời đời tu Phật, sao lại có dính dáng tới Nho gia?”
" Cha con năm xưa thi tiến sĩ đỗ thứ chín, sao không phải là đệ tử Nho gia."
" Ồ con hiểu rồi, bọn họ đều muốn tiến vào Trường An."
" Chẳng qua cũng chỉ là thêm một ngôi chùa, một cái đạo quán thôi, chẳng phải khó." Ngu Tu Dung cười:" Được rồi, có gì không biết thì đi hỏi a gia con, a nương cũng chỉ biết tới đó thôi."