Q7 - Chương 184: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (1)
Q7 - Chương 184: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (1)Q7 - Chương 184: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (1)
Vân Sơ không có thời gian giải đáp nghi hoặc của trưởng tử, lúc này y đang ngồi quỳ trong Thượng Dương Cung, đối diện với ánh mắt phẫn nộ đầy sát khí của Vũ Mi.
Mực dù chuyện này có hơi vô lý, nhưng không trách được người ta được, Thái Bình thiếu chút nữa bị lửa trên Mang Sơn thiêu chết, nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi liều mình giải cứu thì lúc này Thái Bình đã lên bàn thờ rồi. Là người làm cha mẹ, Vân Sơ có thể thông cảm cho Vũ Mị lúc này.
Giống phía Văn Hoa Điện, bên ngoài Thượng Dương cung cũng máu chảy lênh láng, một tuần hương trước thôi Vũ Mị hạ lệnh sự quyết ba mươi tám quan viên của phủ công chúa.
Còn lại mười một hoạn quan, cung nga cùng với đám thiếu nam thiếu nữ đang bị trói trên cột đợi ngũ mã phân thây.
Trong đó có cả Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho dù nó đã liều mạng cứu Thái Bình, hoàng hậu vẫn cho rằng, vì bọn chúng xúi giục Thái Bình tới Mang Sơn xem lửa cháy mới khiến Thái Bình suýt chết, nên muốn giết chúng.
"Vân Vũ Sơ -" Trong giọng Vũ MỊị như có băng:
Vân Sơ chắp tay:" Xin hoàng hậu chỉ thị."
"Ngươi muốn giết Thái Bình à?"
" Hoàng hậu chớ vu oan thần, loại chuyện này chỉ có Chư Hung mới làm thôi, hoàng hậu tự mình làm thì mất thân phận quá. Ngoài ra đám thiếu niên nam nữ bị trói bên ngoài kia đều là con cái huân quý, họ đưa con tới phủ Thái Bình công chúa là để mong có tiền đồ tốt, không phải để hoàng hậu ngũ mã phân thây."
Nghe Vân Sơ thản nhiên trả lời như thế Vũ Mi giận tới thở hổn hển. Xuân ma ma run run bê trà nước tới, đặt lên bàn thấp của Vân Sơ, Vân Sơ khẽ vuốt tay nàng, không phải y muốn ve vãn nàng, mà vì hai tay Xuân ma ma sưng như móng heo. Vũ Mị thấy hết vào mắt, thở dài:" Thái Bình rốt cuộc vẫn biến thành quân cờ trong tay đám huân quý các ngươi. Vân Sơ, ngươi cũng là người làm cha mẹ, nếu Vân Cẩm gặp chuyện này, ngươi sẽ làm gì."
" Vân Cẩm đâu có ngốc như vậy." Vân Sơ thấy đem Thái Bình đi so với khuê nữ bảo bối của mình đúng là sỉ nhục, đứa bé đó cơ bản từ khi biết tự đi lại tự ăn uống thì phu thê y chưa bao giờ phải lo cho nó:" Thái Bình có tới rủ tiểu nhi Vân Loan đi chơi, nhưng bị nó từ chối, còn khuyên giải Thái Bình, nhưng công chúa không chịu nghe."
" Không chỉ Vân Loan khuyên giải, e rằng Xuân ma ma cũng từng khuyên công chúa rồi, nếu không hai tay đã chẳng sưng như móng heo thế này."
Vũ Mi quay sang nhìn Xuân ma ma, mặt lạnh tanh:" A Xuân, Thái Bình trừng phạt ngươi à?”
Xuân ma ma vội vàng che tay đỉi:" Nô tỳ chỉ nói một câu Mang Sơn đang có hỏa hoạn, công chúa thân phận tôn quý không nên tới nơi nguy hiểm."
" Ta hỏi Thái Bình làm gì ngươi?"
" Chỉ bắt nô tỳ đặt tay lên mặt đất cho bọn họ lần lượt dẫn qua mà thôi, công chúa thiện tâm, không dẫm quá mạnh."
Vũ Mị phát hiện Vân Sơ tựa hồ đang cười, đanh mặt:" Ngươi cười bản cung không biết dạy con à?"
Vân Sơ điều chỉnh lại nét mặt, ngồi ngay ngắn:" Thần không dám."
"Ngươi cười ta ngu xuẩn!" Vừa chỉnh trang lại mái tóc bị cháy xém, Thái Bình không nhịn được từ sau rèm nhảy ra, hét thẳng vào mặt Vân Sơ, chẳng hề thấy nửa phần khí độ lễ nghi phải có của công chúa hoàng gia:
Đừng lạ, Thái Bình không phải ngoại lệ, đa phần công chúa Lý thị không khá hơn, chính vì thế đám thế gia vọng tộc mới xem thường hoàng gia Lý thị họ.
Vân Sơ chắp tay một cái với Thái Bình, xem như làm lễ bái kiến rồi.
Vũ Mi nhìn chằm chằm Vân Sơ thản nhiên ngồi đó, hận tới ngứa răng, nói:" Sớm nghe Vân hầu giỏi dạy học sinh, vậy để bản cung xem xem quân hầu dạy bảo Thái Bình thế nào."
Thái Bình vừa mới nghe mẫu hậu nói thế, không suy nghĩ lấy một giây, nó xoay người chạy ngay.
Nếu mẫu hậu nói câu này với người khác, Thái Bình căn bản không coi ra gì, nói không chừng nó sỉ nhục đối phương một phen.
Nhưng mà lại nói với tên Nhị Bách Ngũ nổi danh Vân Sơ, Thái Bình chỉ có đúng một suy nghĩ là bỏ chạy thôi, không dám sinh ra ý nghĩ đối đầu với Vân Sơ.
Nó đúng là công chúa cao quý, đáng tiếc công chúa chẳng đáng tiền ở Vân thị, không lâu trước đó, An Định còn bị đánh cho mất mấy ngày mới rời giường được.
Cho dù An Định công chúa chẳng thể so với Thái Bình công chúa nó, nhưng thái tử thì sao?
Nó đã nghe kể chuyện năm xưa thái tử câu học ở Vân thị, vì nghịch ngợm mà ăn đòn như cơm bữa, thái tử ca ca không những không che giấu, còn lấy đó là vinh diệu.
Ăn đòn thì Thái Bình còn chịu được, nó cũng là đứa cứng đầu bướng bỉnh, nhưng nó sợ mẫu hậu sẽ ném nó tới Vân thị cầu học, nó sẽ phải ăn đòn liên miên, bài tập làm không hết.
Thái Bình tuy được chiều sinh hư, nhưng nó cũng thông minh lắm, trước đó qua lời Thượng Quan Uyển Nhi, Vân Loan, thái tử, nó biết Vân thị là nơi thế nào rồi, cơ bản nó tới đó thì không còn tự do nữa, với nó, tới Vân thị không khác gì tới địa ngục.
Đáng ở nhất với nó vẫn là số lượng bài tập cao như núi ở Vân thị, cái gì mà toán học, cách vật, hình học, kinh tế, rồi cái gì là đạo lý thiên địa.
Thái Bình xem qua bài tập của Thượng Quan Uyển Nhi rồi, khó hiểu còn chưa đủ diễn tả hết số thứ học vấn đó.
Học thuyết của Vân gia là Mặc gia, đó là đánh giá của những học giả nghiên cứu học vấn Đại Đường về học vấn của Vân gia.
Trước khi nhà Tần thống nhất thiên hạ, người học vấn đứng đầu là Dương Chu và Mặc Địch. "Lời của Dương Chu, Mặc Địch đầy khắp thiên hạ. Lời trong thiên hạ, nếu không là của Dương thì là của Mặc".
Đó chính là của Mạnh Tử đánh giá về học vấn thiên hạ thời kỳ đó, cũng kết luận của học giả Đại Đường đối với gia học Vân thị để lộ ra.
Thái Bình chính vì biết nội dung giáo dục của Vân gia, cho nên có đánh chết nó cũng không muốn vào Vân gia học, cái gì mà góc trong góc ngoài của tam giác, rồi thi trọng lượng của Thiên Xu, nó không muốn tính toán thời gian một người đi từ bắc tới nam với một người đi từ nam tới bắc khi nào gặp nhau ... Nó nhìn vừa thấy nhàm chán, vừa thấy điên đầu.
Thái Bình chạy mất rồi, Vũ Mị và Vân Sơ đều không để ý mấy, nếu như Vân Sơ muốn dạy dỗ Thái Bình thì nó có chạy tới chân trời góc biển cũng bị bắt vê ngoan ngoãn học tập thôi.
Vân Sơ hôm nay không từ chối chuyện Vũ Mịi đề xuất dạy Thái Bình đã là hiếm có rồi, nhưng Thái Bình đã chạy mất, Vân Sơ cũng chẳng cầm gậy đuổi theo.
(*) Mặc Địch là Mặc Tử thì mọi người đều biết cả, Dương Chu thì tin rằng ít người biết hơn, vì tới giờ không có bất kỳ thứ gì của Dương Chu truyền lại cho đời sau, chỉ biết tới ông ta qua lời kể của nhân vật lịch sử khác.
Chủ trương ông này kiểu nếu nhổ một sợi lông mà cứu cả thiên hạ thì ổng cũng không nhổ, quan niệm của ổng là mọi người tự yêu mình thì thiên hạ tự thái bình.