Q7 - Chương 185: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (2)
Q7 - Chương 185: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (2)Q7 - Chương 185: Phóng mắt nhìn ai là lão đại. (2)
Nếu Thái Bình không chịu khiêm tốn học hỏi, Vân Sơ xem như thỏa mãn yêu cầu của Vũ Mi, nhưng nó chạy rồi thì y không ép. Vân Sơ đứng dậy ra ngoài Thượng Dương Cung, cởi dây thừng trên người Thượng Quan Uyển Nhi.
Kiểm tra đại khái thương tích trên người Thượng Quan Uyển Nhi xong, không thấy đứa bé này có vấn đề gì nghiêm trọng, Vân Sơ nắn cằm nó nâng lên:" Không mạng của ai quan trọng bằng của mình, người quân tử không đứng dưới bức tường đổ, trước khi làm việc gì phải nhìn đủ xa, nhất là làm việc nguy hiểm."
" Lấy thân mạo hiểm là phương thức ngu xuẩn nhất để tiến tới, một hai lần có thể may mắn qua được, nhưng cuộc đời con chắc chắn không chỉ có một hai khảo nghiệm như vậy. Nếu lần nào con cũng đem mạng ra đánh cược thì mất mạng là chuyện sớm muộn, mạng không còn nói gì tới lý tưởng."
" Cứ sống cho tốt đi, đợi con sống đủ lâu rồi con sẽ phát hiện ra, rất nhiều việc, rất nhiều thứ mà trước kia con khao khát, cùng với thời gian trôi đi, nó không quan trọng tới mức đó đâu. Bởi vậy, luôn phải nhìn về lâu dài, đừng quá cố chấp."
Thượng Quan Uyển Nhi vừa được cởi trói liền ôm cánh tay Vân Sơ:" A gia, con muốn tới tây nam làm quan."
Vân Sơ thở dài vỗ vỗ đầu nó, quay về đại điện nói với Vũ Mị:" Hoàng hậu đầy nó tới tây nam làm nữ quan đi, rèn rũa vài năm quay về, vừa vặn có thể tới bên hoàng hậu nghe sai bảo rồi."
Lần trước Vũ Mi đã nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói tới kế hoạch này, nhưng nàng vẫn muốn nghe trực tiếp từ Vân Sơ:" Tây nam quá rộng, ngươi nói đưa nó tới đâu mới là thích hợp."
Vân Sơ chắp tay:" Từ Bặc đạo tới Thạch Đầu Thành, hai bên đường là những trại do phụ nhân làm chủ, thần thấy nếu phái nữ quan tới đó quản lý là thích hợp nhất."
Vũ Mị mỉm cười:" Một nghìn bốn trăm dặm, khá nhiều đấy."
Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, Vũ Mị cho thấy nàng đã nghiên cứu trước rồi, Vân Sơ gật đầu:" Vâng, bách tính ít nhất là bảy chục vạn."
Vân Sơ bây giờ đã là nhân vật lớn, mỗi lời y nói ra có thể xưng là khuôn vàng thước ngọc, một kiến nghị nhỏ của y có thể liên quan tới lợi ích của ba châu phủ, trăm vạn dân rồi.
Nếu việc phái khiển nữ quan do Vũ Mị đề xuất ra, ắt bị nhìn dưới góc độ tranh quyền đoạt lời, khi đó sẽ bị gây khó dễ bởi hoàng đế và thái tử, cuối cùng dù đạt được mục đích, không biết đánh đổi bao nhiêu lợi ích. Nhưng nếu Vân Sơ vì xin một con đường sống cho dưỡng nữ, đầy Thượng Quan Uyển Nhi tới tây nam làm nữ quan thì Vũ Mị thực hiện chuyện đó là ân điển.
Đây là thời cơ mà Vũ Mị vẫn chờ đợi.
Cùng với việc thi thể và máu trên sân Thượng Dương Cung được dọn sạch, người đợi ngũ mã phân thây được thả ra, ánh mắt Vũ Mị như người mẹ hiền.
" Bệ hạ đã hạ lệnh cho thiếu phủ giám lo liệu hôn sự giữa An Định và Vân Cẩn rồi, quân hầu thấy nên cho An Định hồi môn thế nào thì nó mới hài lòng?"
Vân Sơ nhíu mày:" Hoàng gia gả công chúa phải là chuyện của tông chính tự và lễ bộ, sao lại giao cho thiếu phủ giám?"
" Chuyện này thì ngươi phải đi hỏi bệ hạ rồi, không liên quan tới bản cung, có lẽ là có liên quan tới biện luận ở Lâu Quan Đài, toàn bộ lực lượng của Tông chính tự đã phái đi, không còn sức lo liệu hôn sự của An Định nữa."
Đây gọi là có qua có lại, Vân Sơ giúp Vũ Mị có một cái cớ tạo tiền đề phái khiển nữ quan, Vũ Mị cũng báo đáp lại y.
Vân Sơ đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi gặp hoàng đế nói chuyện này, cho dù trước nay Lý Trị không xem trọng đám nữ nhi của mình, đối xử tùy tiện, nhưng không thể để đứa bé Tư Tư này ngay cả làm tân nương cũng qua loa, không trọn vẹn.
Chính trị quốc triều bây giờ là thế đấy, đại hạn như vậy mà không thể thay đổi tiết tấu làm việc của triều đình, thế nên đừng mong nói tới chuyển thay đổi gì, uổng công mà thôi.
Tư tưởng hạch tâm hoàng đế trị thiên hạ đã từ ngoài chuyển vào trong, Lễ bộ đang đẩy mạnh biên soạn ( Đại Cáo). Thứ này là tổng kết kinh nghiệm quản lý thiên hạ mấy chục năm của hoàng đế, chuẩn bị lấy hình thức lập pháp đem tư tưởng trị quốc của mình biến thành cố định, khiến hoàng đế, triều thần đời sau dựa theo thứ mình định ra, quản lý Đại Đường luôn luôn tốt như bây giờ.
Thái tông hoàng đế biên soạn cho Lý Trị một bộ ( Đế Phạm), Lý Trị tuyên bố mình dựa vào ( Đế Phạm) mới đưa thiên hạ Đại Đường lên tới tâm cao như hiện nay. Thái tông hoàng đế nhìn xa trông rộng, nhưng trong đó vẫn còn chỉ tiết cần hoàn thiện.
Bởi thế Lý Trị chuẩn bị cho Lý Hoằng một bộ Đại Cáo, nội dung Đại Cáo được kế thừa từ Đế Phạm, xem như bí truyền của hoàng gia.
Là trọng thần triều đình, Vân Sơ tất nhiên được xem nội dung Đại Cáo trước khi nó thành sách.
Mặc dù Lý Trị nói hắn kế thừa tư tưởng của Thái tông hoàng đế, nhưng thực tế Đại Cáo so với Đế Phạm thì hoàn toàn đối lập, nếu Thái tông hoàng đế sống lại xem Đại Cáo được tuyên bố là kế thừa từ mình thì sẽ tức mà chết thêm lần nữa.
Lý Hoằng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, mồm nói vô cùng khát vọng bộ Đại Cáo này, thực tế không biết trong lòng hắn đang chửi mắng thế nào. Tư tưởng trị quốc của hắn cũng đối lập với Lý Trị, đương nhiên vì mục tiêu khác nhau, sự đối lập của hắn không có nghĩa là quay về với phương hướng của Thái tông hoàng đế.
Bây giờ Lý Trị là hoàng đế, người ta nói cái gì chẳng chính xác.
" Bẩm bệ hạ, thần cho rằng quốc sách của [Ngũ Phục Tấu] là chính xác, làm như thế có thể đảm bảo bất kỳ phán quyết tử hình nào cũng phải trải qua nhiều lần thẩm hạch để đề phòng hành hình do sai lầm và cẩu thả. Từ đó đề cao tính công chính của †ư pháp và tôn trọng sinh mệnh."
" Chuyện này phù hợp với quan niệm trị quốc lấy nhân nghĩa làm chủ đạo của bệ hạ, thực hiện pháp luật khoan dung, đồng thời khống chế quá trình tư pháp, bảo vệ lợi ích và sinh mạng của bách tính, giảm thiểu oan sai, đưa luật pháp thành công chính thực sự."
" Thần cho rằng cần thiết đưa tư tưởng này vào Đại Cáo, để quân vương đời sau lấy đó làm gương, tránh đi vào con đường hủy diệt của Bạo Tần."
Lý Trị đang bóc quít ăn liền dừng tay, giọng điệu có chút bực bội:" Đừng nói linh tinh, Tần bạo ngược khi nào? Thuế má của Đại Tần vào thời chiến rất nặng, nhưng sau thời chiến dân được nghỉ ngơi, thuế một phần năm mươi. Lao dịch, binh dịch bị người ta chỉ trích thực tế chỉ hai năm, một năm lao dịch, một năm binh dịch. Trên Tần giản đào được từ phần mộ đất Ngọa Hổ nói rõ ràng."
" Cho dù người dưới chấp hành có sai sót, nhưng ở tâng cấp hoàng đế mà nói, Thủy Hoàng đế không phải là bạo quân. Chẳng qua là Lưu Hán có được thiên hạ, vì thể hiện tính chính thống của mình mới bôi nhọ Đại Tân. Cứ xem Hán luật thừa hưởng phần lớn từ Tần đủ biết rồi."
" Sau này phải đọc nhiều sạch vào, đừng có đem mấy lời dễ nghe tựa đúng tựa sai, để đạt được mục đích không thể nói ra của ngươi."
" Nói thẳng ra đi, ngươi muốn gì, không cần trưng bộ mặt nịnh thần ra, ngươi làm việc đó tệ lắm."