Q7 - Chương 186: Chọn lọc tự nhiên. (1)
Q7 - Chương 186: Chọn lọc tự nhiên. (1)Q7 - Chương 186: Chọn lọc tự nhiên. (1)
Vân Sơ thấy Lý Trị không chịu nhận cái vỗ mông của mình thì thở dài:" Bệ hạ có thể bớt dày vò đứa bé Tư Tư đó được không, phái lễ bộ, tông chính tự ra tổ chức hôn lễ, để đứa bé đó được gả đi một cách vẻ vang không tốt sao?"
" Học vấn Vân thị ngươi kế thừa của Mặc gia, ngươi có biết vì sao Mặc gia nhanh chóng biến mất sau khi Tần thống nhất thiên hạ không?" Lý Trị là thế đấy, hắn không nói chuyện chiều theo ý ngươi, mà quanh co cho ngươi chóng mặt, không biết lúc nào quay lại chủ đề cũ:
Vân Sơ ứng phó chuyện này cũng quen rồi:" Bệ hạ, học vấn của vi thần không xuất phát từ Mặc gia, gia học Vân thị chỉ có một tôn chỉ, đó là lợi thiên hạ, bệ hạ có thể dùng nó."
" Ngươi đúng là thứ nhị bách ngũ, chính vì thế lời Mặc Địch từ truyền khắp thiên hạ, lại nhanh chóng biến mất, vì học thuyết của Mặc Địch bất lợi cho hoàng quyền."
" Bệ hạ có lợi cho thiên hạ là có lợi cho hoàng quyền."
Lý Trị lắc đầu:" Ngươi chỉ thấy một phần mà không thấy toàn cảnh, ngươi phải cẩn thận, Mặc gia rất đáng ghét, hạch tâm của họ là Kiêm Ái, lấy Tiết Dụng, Thượng Hiền làm phụ trợ.
" Trong đó Thượng Hiền nói gì ngươi không lạ chứ, họ cho rằng người làm chủ thiên hạ phải là hiền nhân, do mọi người tuyển chọn ra, chứ không phải do kế thừa, trời ban! Có hoàng đế nào tiếp nhận được chuyện đó."
" Do xuất thân, tư tưởng Mặc Địch sinh ra đại biểu cho nông dân, thợ thủ công, bởi thế mà một tiếng hô, muôn người hưởng ứng, lượng lớn bách tính tầng thấp gia nhập học phái của ông ta."
" Vì để quản lý đám môn đồ ngu xuẩn đó, Mặc Địch sáng lập môn quy, tiến hành nghiên cứu lượng lớn học thuyết, thăm dò phương diện cách vật, đặc biệt là nghiên cứu vũ khí chiến tranh, mục đích cuối cùng là thành lập lực lượng vũ trạng đọc lập với các chính quyền." " Ngươi nói xem hoàng đế nào cho phép lực lượng vũ trang như thế tồn tại?"
"Nước Sở muốn đánh nước Tống, Lỗ Ban vì nước Sở mà làm ra một loại thang leo, chuẩn bị dùng cho công thành. Mặc Địch biết tin vội vàng tới nước Sở can ngăn, ông ta lấy chiến thuật và vũ khí mình sáng tạo ra, trong diễn luyện đánh bại thang leo của Lỗ Ban, ép Sở vương phải bỏ đánh Tống. Đó là điển cố Mặc Tử cứu Tống."
" Nhưng Sở vương sẽ thích Mặc Tử ngăn cản mình, hay là thích Lỗ Ban làm theo lời mình? Đáp án không cần nói cũng rõ."
" Lập trường của Mặc gia sinh ra đã đối lập với hoàng quyền, cho nên nó cũng đối lập với xã hội quốc triều lấy chính thống làm chủ đạo. Nó không tiêu vong sao được?"
" Vân Sơ, ngươi phải nghe lời, ngoan ngoãn nghiên cứu học vấn có lợi cho hoàng triều đi, đừng suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ, đó là con đường duy nhất để học vấn của ngươi được lưu truyền thiên cổ."
Lý Trị nói như thể cái gì hắn cũng biết.
Tuy Vân Sơ phủ nhận hắn vẫn cứ cố chấp cho rằng gia học Vân thị được truyền thừa từ Mặc gia, vậy thì mục đích chính trị cũng giống như Mặc gia. Lại thêm xưa nay Vân Sơ xem thường sĩ đại phu, lại quan tâm tới lợi ích tiểu dân, nên Lý Trị dưới tình huống không có chứng cứ thực tế nào, tự nhiên đi tới kết luận y đang tự lập ra một học thuyết do chính bản thân đứng đầu.
Nói ra thì Lý Trị suy đoán chính xác tới tám chín phần, trừ việc lý tưởng của y không truyền thừa từ Mặc Địch ra những thứ còn lại đều đúng.
Dưới bầu trời hoàng triều phong kiến, Vân Sơ không tính tới lợi ích của người thống trị, không bảo vệ lợi ích sĩ đại phu, tư tưởng của y sẽ bị cơn sóng thời đại nhấn chìm.
Lý Trị lấy tư thái trên cao nhìn xuống chỉ bảo Vân Sơ, vì hắn cho rằng thứ Vân Sơ theo đuổi không có kết quả, là thứ tư tưởng hết thời bị đào thải cả nghìn năm rồi, không biết đó mới là làn sóng thời đại.
" Nay thiên hạ đại hạn, mọi người đều bình tĩnh ứng phó, chỉ có ngươi là cuống lên coi như đại sự hàng đầu thiên hạ, lại còn dùng cái thứ kỳ quái thế kỷ băng hà cảnh cáo mọi người." " Ngươi phải hiểu rằng, toàn dân giàu có không có lợi cho việc duy trì sự ổn định của giang sơn xã tắc."
" Thiên hạ này cần một số lượng người nghèo nhất định, đi làm những chuyện mà người giàu có không muốn làm mới được. Nếu như bách tính đều giàu có cả, sức hiệu triệu của triều đình sẽ suy yếu, nông phu không còn một lòng với ruộng đồng, quân nhân không còn muốn tử chiến, đó là vấn đề lớn."
" Xảy ra chuyện như thế còn đáng sợ hơn hạn hán nhiều."
" Đại Đường đã không còn mối lo ngoài, chúng ta phải chuyển ánh mắt vào trong nước, đẳng cấp tứ dân sĩ nông công thương phải được củng cố, chúng ta là người chấp chính, phải để trên đầu bách tính có một bậc thang vĩnh viễn chỉ có thể nhìn, không thể với tới."
" Mỗi năm cũng phải để một bộ phận leo lên bậc thang này, thành điển hình cho thế nhân."
" Thiên tai xuất hiện với quốc triều mà nói kỳ thực là cuộc sàng lọc, loại bỏ đi một bộ phận yếu ớt, sàng lọc ra một bộ phận ngu xuẩn, để bọn chúng trở thành kẻ lót đáy cho tứ dân."
" Để kẻ leo lên có đối tượng để khoe khoang, đối tượng để khinh bỉ, có như thế mọi phấn đấu, nỗ lực, khắc khổ vươn lên mới có ý nghĩa."
" Trãm không biết ngươi có để ý không, hào môn đại hộ thực sự trong thành Trường An trước kia đều sống ở khu bình dân, chỉ có quan viên mới lên ra sức chuyển nhà tới gần Hoàng Thành, muốn tách bạch khỏi bách tính bình dân."
"Ngươi thì nhiều năm qua không ngừng đập bỏ nhà cũ của Trường An xây mới, cải thiện điều kiện ăn ở của bách tính phổ thông. Ngươi có biết vì sao thế gia lâu đời như Độc Gô thị, Vi thị lại chống đối ngươi không, vì ngươi làm thế thì cao môn đại hộ không còn quá bắt mắt nữa."
" Toàn dân giàu có thì cũng bằng với không một ai giàu có."
" Một con lang vương cường tráng lãnh đạo một đàn sói dữ mới có sức chiến đấu, nếu lang vương đó dẫn theo đàn sói đều béo như lợn rồi, đừng nói chiến đấu, đến dê cũng không thể bắt về."
" Vân Sơ ngươi trước nay hô hào cùng nhau giàu có là không được đâu, sau này đừng nói nữa."
Vân Sơ trước giờ chưa từng có ai để thảo luận vấn đề cấp cao thế này, vì thế từng một thời điểm y lạc mất phương hướng, không biết làm gì, nên lần này tuy nhiều điểm Lý Trị nói, y không hề tán đồng, song vẫn nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu mới hỏi:" Bệ, chẳng lẽ lợi thiên hạ thực sự không thể làm được?"