Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1661 - Q7 - Chương 187: Chọn Lọc Tự Nhiên. (2)

Q7 - Chương 187: Chọn lọc tự nhiên. (2) Q7 - Chương 187: Chọn lọc tự nhiên. (2)Q7 - Chương 187: Chọn lọc tự nhiên. (2)

Lý Trị ung dung mỉm cười:" Không ai có thể làm lợi cho thiên hạ, trẫm cũng không làm được, ngươi lại nghĩ mình có thể làm được sao? Có điều lợi thiên hạ vẫn là chuyện cần cổ vũ, cần có người làm, song lợi thiên hạ thực chất biến thành lợi cho một bộ phận, dứt khoát không thể nào đưa lợi ích tới tất cả mọi người."

" Vân Sơ, thứ tốt trong thiên hạ này đều phải tranh đoạt với nhau mới có, như bảo mã, mỹ nhân, mỹ tửu, tiền tài. Thứ có thể chia đầu cho mỗi người tuyệt đối không phải thứ tốt thật sự."

" Trẫm tính ra đã là vị quân vương nhân từ nhất từ xưa tới nay, vì trẫm sau khi ngồi vững trên giang sơn đã phân phối lại đất đai, cho người thiên hạ một sự công bằng cơ bản."

" Lần này bị hạn hán chính là trời cao đáp trả trẫm vì bốn năm trước chia đều ruộng đất đấy."

" Đại Đường thái bình đã lâu, bách tính cơ bản được giải quyết chuyện cơm áo, nếu như thiên hạ thái bình lâu như vậy mà vẫn có người không thể kháng cự lại thiên tai, thì hắn bị thiên tai nuốt chửng là đáng đời. Đó chính là sự sàng lọc mà trẫm nói, bộ phận mất đi đều là yếu ớt, ngu xuẩn."

" Giờ ngươi đã hiểu thái độ của triều đường với thiên tai chưa, đây đích thực là chuyện trọng yếu, song không nhất thiết dốc sức mà làm."

" Thiên tai này cho tới giờ vẫn chưa tạo thành uy hiếp thực sự với Đại Đường, cho nên không cần quá quan tâm, đợi thiên tai thực sự giáng xuống, bách tính dùng hết sức lực rồi, cần cứu giúp, đó mới là lúc quan phủ tham gia. Hơn nữa quan phủ cứu trợ chỉ nhắm vào một bộ phận, không thể là toàn bộ."

" Người đáng được cứu giúp mới cứu, người không đáng cứu giúp chính là kẻ tôn tại cũng không đem lại ý nghĩa gì, chết thì chết thôi."

" Đại Đường thực ra chính là một đàn sói, cũng cần loại bỏ những con ốm bệnh, giữ lại con mạnh mẽ. Nếu để mặc cho những kẻ vô dụng sinh sôi nảy nở, sau này Đại Đường không còn là đàn sói nữa, mà là đàn lợn rồi."

" Vân Sơ, ngươi là người thực sự chăn cừu, trãẫm hỏi ngươi, khi ngươi ở Tây Vực chăn cừu, mỗi mùa đông tới, ngươi giết đi những con ốm yếu bệnh tật, hay là cố gắng duy trì cả đàn?"

Vân Sơ buông tiếng thở dài:" Nhất định là phải giết những con cừu gầy yếu trước, giữ lại những con béo khỏe, có như thế mới vượt qua được mùa đông khắc nghiệt kéo dài của Tây Vực."

Lý Trị gật gù:" Vậy thì không cần trẫm nói nhiều nữa phải không, bách quan giúp trãm chăn dân, ngươi khi thủ đoạn bọn họ sẽ có gì khác biệt à?"

" Thần luôn cho rằng con người thì phải khác."

Lý Trị đứng dậy, bước tới giữa điện, nhìn ngoài trời ráng chiều phủ xuống:" Mặc dù suy nghĩ của ngươi là sai, những trâm thấy thoải mái, quan viên toàn thiên hạ làm đổ tể, đột nhiên xuất hiện một người hô dừng, sự tồn tại của người này đáng quý rồi."

" Hôm nay trẫm đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, nếu ngươi vẫn không muốn thay đổi, vậy tiếp tục giữ bản tâm của ngươi. Làm quan tới mức như ngươi vẫn giữ được suy nghĩ này rất hiếm có."

Vân Sơ trầm ngâm rồi thi lễ:" Bệ hạ, xin cho thần về Trường An."

Lý Trị phất tay:" Về đi, trẫm cũng muốn thấy đời này ngươi có thể đưa Trường An tới tâm cao nào."

Vân Sơ cáo từ, Lý Trị dẫn theo gấu lớn đích thân tiễn chân y rời Tử Vi Cung.

Tới cổng cung, Vân Sơ trước khi đi lần nữa thi lễ:" Bệ hạ cần, thân nhất định sẽ ở bên.

" Trẫm biết rồi!" Lý Trị xoay người dẫn gấu lớn trở về:

Vân Sơ đuổi hoạn quan đi theo, muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ, cứ như thế xuyên qua tầng tầng cung điện, chẳng để ý cung nhân hay quan viên vái chào, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Con ngựa mận chín đã đợi tới sốt ruột rồi, đi qua đi lại trước cổng Hoàng Thành, thi thoảng thò cái đầu dài ngoằng to tướng của nó nhìn vào trong, thấy Vân Sơ đi ra liên dựng vó hí gọi.

Vân Sơ nắm yên ngựa ngồi lên, lưng con ngựa mận chín thấp xuống một phần, nó thực sự đã là con ngựa già, nhưng ngang bướng lắm, lưng nó nhanh chóng thẳng lên, chẳng cần Vân Sơ điều khiển, thong thả về trạch viện Vân thị bên chùa Bạch Mã.

Về tới nhà Ân Nhị Hổ dùng khăn lau mồ hôi trên ngựa mận chín, nói:" Quân hầu nên đổi ngựa thôi, nó già rồi."

Vân Sơ chỉ "ừ" một tiếng, vuốt đầu con ngựa mận chín, y có được con ngựa này năm mười ba tuổi, thấm thoắt đã hai mươi mốt năm rồi, từ lâu đã coi nó như người thân không phải thú cưỡi.

Tự mình đưa con ngựa mận chín vào lán, tắm rửa chải lông cho nó xong, mặt âm trâm về hậu trạch.

Ngu Tu Dung đưa ấm trà tới, ngồi xuống bên cạnh:" Phu quân, hôm nay tiến cung không được vui sao?"

Vân Sơ cầm chén lên nhưng không uống ngay, trong lòng vẫn còn điều suy nghĩ:" Chuyện có vẻ không ổn, chúng ta về Trường An thôi."

" Rốt cuộc bệ hạ cũng khảo sát phu quân xong rồi." Ngu Tu Dung thở phào, đây là quá trình mỗi tướng cầm quân trở về đều phải trải qua, năm xưa Lý Tích đông chinh chiến thắng trở về cũng phải đóng cửa chìm đắm trong tửu sắc thời gian dài:

Vân Sơ lắc đầu:" Không hẳn, ta đoán bệ hạ muốn giam cầm ta trong tòa cô thành Trường An."

Ngu Tu Dung cười khẽ:" Có gì không tốt đâu."

Vân Sơ lúc này mới uống trà:" Đúng là không có gì không tốt."

Đợi Ngu Tu Dung đi rồi, Vân Sơ liền đem toàn bộ những lời hoàng đế nói hôm nay viết lại, xem văn tự mình chỉnh lý ra, xem rất lâu không phản bác được. Đó là lý luận chọn lọc tự nhiên, rất có lý, cũng rất khoa học.

Đối với một người quản lý, hoàn toàn chính xác. Khi cả nhà ăn tối, Vân Sơ nhìn ai cũng chướng mắt, nhất là Lý Tư, nha đầu này lông tơ mịn trên mặt không còn nữa, toàn bộ khuôn mặt thành quả trứng lột vỏ.

Thấy ánh mắt a gia nhìn mình bất thiện, Lý Tư gần như cúi gằm mặt vào bát cơm, còn không ngừng đá Vân Cẩn, muốn hắn nói giúp mình.

Vân Cẩn đặt bát cơm nhìn Lý Tư:" Tư Tư hôm nay thật xinh đẹp."

Ngu Tu Dung lườm nhỉ tử một cái.

Vân Cẩm cố ý nghiêng mặt qua, để lộ tóc tơ vàng nhạt gần tóc mai.

Vân Loan chẳng hiểu gì cả nhìn đám ca ca tỷ tỷ, song thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, tiếp tục ăn ngon lành.

Vân Cẩn nói đỡ Lý Tư, quan hệ giữa Vân Sơ và Lý Tư biến thành công công và nhi tức, y không tiện mắng mỏ nàng nữa.

Trước kia Vân Sơ trừng phạt Lý Tư với danh nghĩa a gia, thi thoảng là sư phụ, với hai thân phận này, y đều có thể trừng phạt Lý Tư không phải kiêng ky gì. Nhưng phải thân phận công công thì không tiện rồi.

"Hài nhi đã xin từ chức bí thư với bệ hạ, bệ hạ đã đồng ý, cho phép hài nhi về Trường An cùng Tư Tư thành hôn." Vân Cẩn đặt bát xuống nói:

Vân Sơ nói:" Hôm nay ta vào cung cũng là xác định nốt việc này, hôn lễ do lễ bộ, tông chính tự lo liệu, khi đó phía nam do Kỷ vương Thận chủ trì, Ung vương Hiền sẽ cõng Tư Tư xuất giá."

Lý Tư điệu đà tới trước mặt Vân Sơ hành lễ:" Đa tạ a gia giúp con lấy thể diện."

Vân Sơ hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Mặc dù bây giờ a gia nhìn mình chướng mắt, nhưng Lý Tư thấy đó chẳng phải là chuyện lớn, đợi mình gả tới rồi, sinh cho a gia một đứa tôn tử, đứa con được a gia thương nhất vẫn là mình.

Vân Cẩn vội đổi đề tài:" Hài nhi tới Lâu Quan Đài tham dự biện kinh, không biết a gia có gì căn dặn không?”

Vân Sơ trầm ngâm chốc lát:" Đây là loại chuyện bảo hổ lột da, lấy hạt dẻ trong lửa, con phải dùng hết bản lĩnh ra mới được."

" Hài nhi hiểu chuyện mời Phật Đạo tới Trường An làm khách, tiếp tục duy trì mở rộng sức ảnh hưởng của Trường An, không để Lạc Dương lấn át, có điều ... Mặc dù bây giờ Trường An là trung tâm kinh tế của Đại Đường, nhưng đem so với Lạc Dương có hoàng đế thì vẫn thua kém, chưa kể Trường An đang ngày càng khác biệt, đồng nghĩa với ngày một cô lập, vì thể cần con đường khác, Vân Cẩn ngần ngừ:"... A gia có phải nên trả tiền nợ Phật môn đi không, nếu không hài nhi không cách nào ưỡn thẳng lưng nói chuyện."

Vân Sơ ngang nhiên nói:" Nếu trả hết tiền thì lão tử cần gì ngươi tới Lâu Quan Đài trước?"

Vân Cẩn méo miệng:" A gia, Đạo môn đâu đáng giá 300 vạn quan..."

Vân Sơ bực mình:" Tự nghĩ cách đi, sư gia ngươi cũng giá trị mấy trăm quan đấy."

Nghe gia chủ buông lời đại nghịch bất đạo, ngay cả nhân vật như lão thần tiên cũng bị định giá, người trên bàn trừ Vân Sơ ra đều cúi đầu ăn cơm, cứ như cơm nước hôm nay ngon lắm vậy.
Bình Luận (0)
Comment