Q7 - Chương 188: Vận mệnh khó tránh khỏi của Vũ Đại Lang.
Q7 - Chương 188: Vận mệnh khó tránh khỏi của Vũ Đại Lang.Q7 - Chương 188: Vận mệnh khó tránh khỏi của Vũ Đại Lang.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Cho dù là có một số cơn gió có thể tự động hình thành ở mặt kia bức tường, từ đó gió nối tiếp nhau biến thành cơn gió liên tục mà vĩnh hằng.
Lý Trị có loại bản lĩnh đó, có điều là nhờ thân phận hoàng đế chí cao vô thượng tạo thành.
Hắn phán đoán một việc có chính xác hay không, không cần có chứng cứ chứng minh, chỉ cần hắn nghĩ thế, chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng của hắn.
Nếu không đúng, đó là suy nghĩ của hắn đi trước thời đại, kết quả cuối cùng vẫn đúng với suy nghĩ của hắn.
Đó chính là quyền lực của hoàng đế.
Cho dù thân mang bệnh nặng, cho dù chỉ còn một con mắt, hắn vẫn là người lợi hại nhất thiên hạ.
Đêm xuống Vân Sơ đã đi ngủ nhưng mãi không ngủ được.
Thân thể đầy đặn của Ngu Tu Dung sán tới, Vân Sơ cũng chỉ đưa tay ôm lấy nàng, dù tay đã đặt vào chỗ nên đặt rồi, nhưng chẳng có hành động gì tiếp theo.
Ngu Tu Dung xoay người ôm lấy y, thủ thỉ:" Sĩ đại phu an thiên hạ là một câu nói rất cổ xưa, nhưng thiếp chưa từng nghe nói tới sĩ đại phu làm giàu cho thiên hạ, điều này chắc chắn có đạo lý."
Vân Sơ lẩm bẩm:" Đứng trên ngọn núi nào ca giọng đó, thả mình trôi theo dòng, thật vô nghĩa."
Ngu Tu Dung đặt tay Vân Sơ lên mông mình, người nhích vào lòng y:" Trân trọng thứ trước mắt mới là tốt nhất, mai phu quân còn phải gặp Tiết đại tướng quân về triều, ngủ sớm là hơn."
Vân Sơ ừ một tiếng, tay siết chặt hơn.
Vợ chồng già ở cùng nhau không như vợ chồng trẻ hơi chút bốc lửa, an ủi nhau, nương tựa nhau mới là chủ đạo, giống như sông dài từ tuyết sơn chảy xuống, cuối cùng thuận dòng trôi ra biển.
Khi trời sáng, sương mù bao phủ thành Lạc Dương bị gió tây bắc thối tan.
Phía Mang Sơn vẫn bốc khói nghỉ ngút, nếu ông trời mà không đổ mưa xuống, trận hỏa hoạn sẽ vẫn còn kéo dài.
Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt bây giờ đã ở lại Lạc Dương làm quan, Lưu Nhân Quỹ thì nhiều năm làm lưu thủ Trường An cũng sẽ về Lạc Dương làm quan, lần này ông tấn thăng thành thượng thư bộc xạ của thượng thư tỉnh.
Người cũ này nào giờ chỉ còn lại một mình Vân Sơ.
Vân Sơ đứng trên con đường phụ cận chùa Bạch Mã, nhìn dòng người viếng chùa qua lại không dứt, y hiểu, tình nghĩa giữa hoàng đế và mình là thật, nhưng hoàng đế chuẩn bị khống chế Trường An cũng là thật.
Hoàng đế muốn thần dân của mình kiên cường dũng cảm, muốn thần dân của mình tự giải quyết vấn đề mình gặp phải, chứ đừng hi vọng vào quan phủ.
Đây là một loại suy nghĩ ích kỷ tới cực điểm, rất nhiều vẫn đề bách tính gặp phải là do quan phủ gây ra, nhưng quan phủ muốn họ tự lực cánh sinh, chiến thắng tất cả khổ nạn, cuối cùng vẫn phải kính yêu hoàng đế hắn tiếp tục hiến dâng mọi thứ cho hắn.
Khi hoàng đế, triều đình gặp khó thì đem áp lực khó khăn đó đè lên người bách tính, bách tính gặp khó khăn thì tự giải quyết, đó là chuyện con người làm ra à?
Chăn dân, chăn dân ... Hắn tư cách gì nói chuyện chăn cừu với Vân Sơ chứ, hắn nói như thể cừu bị sói tha là do nó không cẩn thận, ăn phải cỏ có độc là do bản thân xui xẻo, trên người có bệnh là do bản thân xui xẻo ... ... Không thể như thế được!
Một tên lùn mang gánh bán bánh, trên bánh của hắn rắc rất nhiều vừng, vén vải lên một cái là mùi thơm ngào ngạt.
Vân Sơ mò túi lấy ra vài đồng tiền ném vào hộp tiền của tên lùn, tên lùn dùng khóe mắt liếc một cái là biết người trung niên uy nghiêm đó trả thừa tiền rồi.
Vân Sơ cắn miếng bánh vừng giòn tan:" Ngươi họ Vũ à?" Tên lùn cẩn thận đáp:" Tiểu nhân họ Lưu, là trưởng tử trong nhà, nên gọi là Lưu Đại Lang."
" Lão bà của ngươi có họ Phan không?"
" Không phải họ Phan, mà là họ Hồ."
" Hồ trong hồ ly tinh ấy hả?"
" Không ạ, là Hồ có chữ cổ và chữ nguyệt!"
" Trông có đẹp không?”
" Xấu lắm, lang quân sẽ không thích đâu."
Vân Sơ lại lấy trong ống tay áo ra một nắm tiền cho vào hộp, cổ vũ Lưu Đại Lang:" Tranh thủ kiếm nhiều tiền vào, sau đó cưới một lão bà xinh đẹp họ Phan."
Tên lùn Lưu Đại Lang nhìn hộp tiên đầy lên thấy rõ cười ngoạc miệng:" Lang quân nói phải lắm, nhưng mà tiểu nhân không hiểu, vì sao phải cưới lão bà họ Phan?"
Vân Sơ ngồi xổm ngang hàng với Lưu Đại Lang, lập kế hoạch tỉ mỉ cho hắn:" Ngươi xem, nếu ngươi cưới được lão bà xinh đẹp họ Phan, như thế lão phụ bán trà nước bên cạnh nhà ngươi nói không chừng sẽ làm mối cho lão bà ngươi, giúp lão bà ngươi quen đại quan quân tên Tây Môn Khánh..."
" À, ý lang quân là tiểu nhân dùng giá thấp cưới lão bà về, lấy giá cao chuyển cho Tây Môn Khánh, kiếm một khoản lớn phải không?" Lưu Đại Lang rất có đầu óc làm ăn:
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải thế, một khi lão bà Phan thị của ngươi và Tây Môn đại quan nhân gian díu với nhau, lão bà ngươi sẽ nhân lúc ngươi bị bệnh cho nửa cân tỳ sương vào thuốc, để ngươi độc phát thân vong, chết không nhắm mắt."
Lưu Đại Lang nghe vô cùng chăm chú, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào hộp tiền, vì kể xong câu chuyện, Vân Sơ lại cho một nắm tiền vào hộp.
Nghe tiếng tiền rơi loảng xoảng trong hộp, Lưu Đại Lang rất có tiết tháo nghề nghiệp hỏi:" Tiểu nhân chết rồi vậy chẳng phải là đôi gian phu dâm phụ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật sao? Tiểu nhân nghe nói có một vị đại lý tự khanh mới tới Lạc Dương, phá án giỏi lắm, ông ấy sẽ minh oan cho tiểu nhân." Vân Sơ bi thương đáp:" Quan phủ không đáng tin đâu, lúc đó ngươi nên có một huynh đệ thân thủ lợi hại, hắn giúp ngươi báo thù, cắt đầu Phan thị, moi tim ra hiến tế ngươi. Cuối cùng chặt cả đầu Tây Môn đại quan nhân cũng hiến tế ngươi, ngươi thấy có thống khoái không?"
Lưu Đại Lang chép miệng:" Không hay, tiểu nhân chẳng được gì."
Vân Sơ tức giận bợp gáy Lưu Đại Lang:" Ngươi phải cưới lão bà xinh đẹp họ Phan, bên cạnh nhà ngươi phải có lão phụ bán trà nước, lão bà ngươi phải gian díu với Tây Môn đại quan nhân, ngươi phải bị lão bà hạ độc chết, sau đó có huynh đệ thay ngươi giết gian phu dâm phụ, câu chuyện như thế với hoàn mỹ."
Nói tới đó lại lục lọi ống tay áo, nhưng mà hết tiền đồng rồi, thế là y lấy ra một quả vảng đặt vào trong hộp:" Đó là vận mệnh của ngươi, không thoát được đâu."
Lưu Đại Lang tham lam nhìn quả vàng trong đống tiền xu, thế này thừa tiền cưới lão bà xinh đẹp rồi:" Nhưng mà tiểu nhân không có huynh đệ tốt..."
Nghe hắn nói thế, Vân Sơ càng thêm bi thương, thở dài:" Ta biết ... Ngươi làm gì có huynh đệ tốt như Vũ Đại Lang, dưới tình huống thông thường, ngươi sẽ chết uổng, đôi gian phu dâm phụ sẽ lấy tiền, lấy nhà của ngươi, sống cuộc đời hoang dâm không biết xấu hổ, đó mới là kết thúc thực sự của câu chuyện."
Vũ Đại Lang thấy Vân Sơ thương tâm như vậy thì nói nhỏ:" Hay là tiểu nhân nhận một huynh đệ?”
Vân Sơ hồi tỉnh, nhìn Lưu Đại Lang mồm đen xì, mặt máy thô bỉ, sinh lòng căm ghét, giơ chân nhanh như chớp đá Lưu Đại Lang lùn một mẩu ngã lăn lông lốc trên mặt đất...