Q7 - Chương 189: Phiên phức do cái đâu mang tới.
Q7 - Chương 189: Phiên phức do cái đâu mang tới.Q7 - Chương 189: Phiên phức do cái đâu mang tới.
Đánh nhau, có đánh nhau rồi, đám tiểu phiến xung quanh thấy có trò vui tụ cả vào xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán xôn xao, không biết trong đầu họ tưởng tượng ra câu chuyện thế nào. Tới lúc đó Vân Sơ mới dừng đôi chân ngứa ngáy của mình, y không muốn thành trò vui mua vui cho người khác.
Lưu Đại Lang bị ăn đòn ôm mình như quả cầu thịt, ngẩng cái đầu máu me lên nói:" Lang quân, nếu ngài thư thái rồi thì phải thưởng đấy."
Thế là trong ánh mắt hâm mộ tột độ của đám tiểu phiến, Vân Sơ bỏ cả nắm quả vàng vào hộp gỗ của Lưu Đại Lang...
Khi Vân Sơ đi xa rồi, Lưu Đại Lang vẫn còn ở phía sau hô to:" Lang quân, lần sau ngài không vui cứ tới nhé, ngài cho thêm tiền, tiểu nhân sẽ thay ngài cưới Phan mỹ nhân về..."
Vân Sơ lười nghe lời phế thải của Lưu Đại Lang, ngẩng đầu nhìn tửu lâu trước mặt, thấy Bùi Hành Kiệm đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Tiết Nhân Quý thì đứng dưới tửu lâu chờ đợi. Hai người chắp tay một cái coi như chào hỏi, không gây ra bất kỳ chú ý nào rồi vào tửu lâu.
Đi lên tầng hai, ở góc gần cửa sổ, cơm rượu trên bàn đã ăn quá nửa, còn có bảy tám vò rượu, xem ra bọn họ đã ăn uống thời gian dài rồi. Vân Sơ lấy ra nắm đỗ rang cho vào miệng, nói:" Mới sáng sớm ra đã uống rượu, lạ thật đấy."
Bùi Hành Kiệm mặt đỏ râu dài dáng vẻ như Quan công, hờ hững mỉa mai:" Có lạ bằng mới sáng sớm đã đánh người không?"
Vân Sơ quay sang Tiết Nhân Quý vẫn cao lớn hùng tráng, lưng vẫn thẳng như cán thương, nhưng tóc mai đã điểm sương:" Đại tướng quân ban sư về triều, sao không có chút động tính nào vậy?”
Tiết Nhân Quý đáp:" Lão phu tham tiền háo sắc bị ngự sử đàn hặc, nếu không giải thích rõ ràng thì còn phải bị tam ti hội thẩm, nếu lúc này mà còn phong quang về triều thì khác nào đổ dầu vào lửa." Vân Sơ thở dài:" Nhớ năm xưa chúng ta theo Anh công về triều uy phong biết bao."
Bùi Hành Kiệm hừ một tiếng:" Ngươi đánh văn võ toàn triều nằm la liệt còn chưa đủ uy phong à?"
Tiết Nhân Quý không nói gì, chỉ ném cho Vân Sơ một vò rượu, Vân Sơ mở ra ngửa cổ tu:" Thời nay không còn thịnh hành chuyện nâng vò uống rượu nữa, sẽ bị người ta nói là thô tục."
Tiết Nhân Quý lắc đầu:" Không sao, thô tục thì thô tục, dù gì Lão Tiết ta xuất thân từ lên tiểu binh, cao quý với ai được chứ?"
"Ta cũng là tên chăn cừu, ta với ngươi cùng một bọn." Vân Sơ cụng vò với Tiết Nhân Quý, nhướng mày với Bùi Hành Kiệm:" Mỗi Lão Bùi xuất thân cao quý!"
Bùi Hành Kiệm không thèm để ý tới lời chia rẽ của Vân Sơ:" Ngày tháng khó khăn sắp tới rồi, ai cũng như ai thôi."
Vân Sơ cười ha hả:" Ta sắp về Trường An, ở đó an phận làm huyện lệnh không tranh với đời, có gì mà phải sợ."
Tiết Nhân Quý chợt hỏi:" Đã bao lâu rồi ngươi chưa gặp thái tử điện hạ?"
" Từ lúc tới Lạc Dương, trừ một gặp trong thiên lao, cơ bản không gặp riêng thái tử."
" Trước khi rời khỏi Lạc Dương ngươi nên đi gặp thái tử, hiện trong quân có vài lời đồn ngươi và thái tử rạn nứt, đây không phải chuyện tốt."
Vân Sơ nhìn Bùi Hành Kiệm:” Ngươi cũng có ý đó à?"
Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Đoàn kết mới kháng cự được sóng gió."
Trước kia Vân Sơ cứ cho rằng mình là một người lớn lên dưới lá cờ đỏ, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục là phản kháng, dám phản kháng lại hết thảy bất công, dám vì quần chúng mưu lợi.
Khi đối diện với vương triều phong kiến, phải chống lại, phải lật đổ nó, cuối cùng hoặc là bị hoàng đế chặt đầu tru di cửu tộc, hoặc là vào triều không đi nhanh, gặp vua không quỳ, cầm gương lên điện, đêm ngủ hậu cung, phế lập hoàng đế như đổi lợn giống ... Cứ tưởng mỗi mình mình là thứ phản nghịch trời sinh, không ngờ rằng hôm nay nghe trong lời Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý mơ hồ cũng có ý muốn làm á phụ... À không thái phó của thái tử Lý Hoằng.
Quả nhiên là tinh thân của Đại Đường.
Vân Sơ không trả lời thẳng bọn họ mà cười to:" Lửa cháy cũng chết chùm thôi."
" Cho nên càng phải tranh thủ thân cận với thái tử."
Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình.
" Bùi thị nữ vốn là thái tử phi, Bùi thị ngươi lên thuyền của thái tử coi như hợp lý. Có điều Lão Tiết này, ngươi là người do bệ hạ đưa lên cơ mà, lúc này ngươi lại lựa chọn xa rời bệ hạ, thân cận thái tử, có phải là bất nhân bất nghĩa không?"
Lời nói của Vân Sơ khó nghe, nhưng Tiết Nhân Quý không hề tức giận, hôm nay bọn họ tới gặp Vân Sơ là để nói vài lời thật lòng, mà những lời nói thật thì chẳng bao giờ là dễ nghe hết.
Bao năm qua, ba người bọn họ đều chẳng hợp nhau, nhưng đều tin vào nhân phẩm của nhau, nói chiều bớt đi chút quanh có mập mờ.
" Ta sắp thất thế rồi." Tiết Nhân Quý nói ngắn gọn, hắn trước giờ luôn vậy:
Bùi Hành Kiệm đành phải giải thích:" Tin rằng ngươi cũng thấy thái độ của bệ hạ với Lão Tiết rồi, rõ ràng hắn đại thắng trở về, bệ hạ lại chẳng ngó ngàng tới, để mặc cho đám tiểu nhân bày trò gây khó dễ."
Vân Sơ lại nghĩ, tên này cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, bây giờ vị trí của Lý Hoằng đã vững như núi Thái Sơn, Lý Trị đối xử với đứa nhi tử này cũng không cần phải nói, khi sức khỏe không tốt đã dần đem một phần chính vụ giao cho Lý Hoằng, lờ đi chuyện Lý Hoằng ngầm tăng cường quyền lực.
Thời điểm này Bùi Hành Kiệm nếu thực sự muốn tốt cho Lý Hoằng, vậy thì phải duy trì hiện trạng, chứ không phải vươn tay đụng vào thế lực của hoàng đế, chuyện này không hề có lợi cho Lý Hoằng.
Thế nên Vân Sơ hỏi thẳng Bùi Hành Kiệm:" Rốt cuộc thì ngươi đang lo lắng điều gì mà phải lôi kéo Lão Tiết vào?"
Bùi Hành Kiệm bình thản nói:" Ta không muốn Lão Tiết bị tiểu nhân khinh nhục."
Vân Sơ quay sang Tiết Nhân Quý:" Nói không chừng bệ hạ khảo nghiệm ngươi thì sao? Ta trở vê cũng đã bị bệ hạ khảo nghiệm thời gian dài, gần đây mới cho ta về Trường An. Ta lấy làm lạ, sao hai người các ngươi không nhìn thấu chuyện này?"
Bùi Hành Kiệm nâng vò rượu lên, uống một cách hết sức hào sảng:" Lão Tiết thấy chưa, người ta căn bản không để chuyện chúng ta vào trong lòng."
Tiết Nhân Quý mặt đỏ gay vì uống khá nhiều, song biểu cảm vẫn không có mấy, con người hắn như được tạc từ đá vậy:" Chỉ cần y trước sau như một với bệ hạ là được."
Vân Sơ nhíu mày, quả nhiên là hai tên khốn này tới thăm dò mình, bày trò thế này vớ vẩn quá rồi:" Có nguyên nhân hả?"
Tiết Nhân Quý nghiêng người nhìn sau đầu Vân Sơ:" Có người nói ngươi trời sinh có tướng phản."
Bùi Hành Kiệm tới phía sau Vân Sơ sờ gáy y:" Có người nói ngươi ưng thị lang cốt"
Vân Sơ chỉ cười mắt nhìn Bùi Hành Kiệm vì thuận tiện cho việc đội mũ quan cho nên cố tình búi thành cái đầu bẹt:" Vì đầu ta tương đối tròn à?"
" Dưỡng mẫu ta nuôi ta là muốn ta sau này trở thành đại anh hùng thảo nguyên, ngủ với vô số nữ tử, sinh ra vô số con cái, khiến bộ lạc ngày một lớn, cuối cùng là thành vương của thảo nguyên!"
" Bà ấy không định để ta sau này đội mũ quan, cho nên không để ta ngủ thành loại bầu bẹt thiểu năng như các ngươi. Sao, như vậy mà cũng có vấn đề à?"
Bùi Hành Kiệm nhếch mép hỏi:" Ngươi thử đoán xem là ai phái huynh đệ bọn ta tới 2"
"Tất nhiên là ..."
Vân Sơ vừa nói được một nửa thì câm vò rượu đập choang một cái vỡ nát trên đầu Bùi Hành Kiệm, tuy bị tập kích bất ngờ, thân hình to béo của Bùi Hành Kiệm theo bản năng võ sĩ nhanh chóng lùi lại. Vân Sơ tay ném vò rượu vỡ đi, chân móc cái ghế nặng đá thẳng vào mặt Bùi Hành Kiệm.