Q7 - Chương 190: Chim sẻ sao hiểu chí đại bàng.
Q7 - Chương 190: Chim sẻ sao hiểu chí đại bàng.Q7 - Chương 190: Chim sẻ sao hiểu chí đại bàng.
Rầm!
Bùi Hành Kiệm trong lúc đầu óc vẫn còn xây xẩm vì đòn tấn công bất ngờ của Vân Sơ kịp thời vung chưởng đánh bay chiếc ghế đi, tiếp tục lùi vê sau. Cánh tay hắn tê rần, mặc dù biết chuyện này sẽ chọc giận Vân Sơ, không ngờ y phản ứng mãnh liệt như thế, tên điên này bao năm không thay đổi chút nào.
Xung đột nổ ra bất ngờ, khách khứa đang ăn ở tầng hai cuống cuồng chạy hết, hỏa kế ở tâng một định chạy lên kiểm tra thì bị một đám người ngăn lại, những người này không nói lai lịch nhưng đứng đó không nói không rằng khiến người ta chùn chân rồi.
Tầng hai chẳng mấy chốc chỉ còn lại ba người.
Bùi Hành Kiệm tay sờ lên vết thương, đã có máu chảy ra, may mà không nhiều lắm, thương tích cỡ này máu tự cầm thôi, trong lòng không khỏi tức giận, vừa rồi hắn chậm một chút thôi, nhẹ cũng nằm giường nửa năm:" Bộ dạng quỷ quái của ngươi như thế, lão tử bằng vào cái gì không được thăm dò, cho dù không nói một lời, trực tiếp bắt ngươi hỏi tội cũng là chính sự quốc gia."
Tiết Nhân Quý biết Bùi Hành Kiệm hiện giờ không đánh nổi Vân Sơ, đứng giữa hai người, nói:" Vàng thật không sợ lửa, trải qua việc này không ai dùng cái đầu tròn của ngươi ra nói nữa."
Vân Sơ không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ, hôm nay không cho y một lời giải thích thuyết phục thì cho hai tên này nằm vài tháng luôn.
Bùi Hành Kiệm đầu bị đập vẫn còn choáng váng, muốn chửi vài câu cho hả, nhưng nhìn thái độ Vân Sơ như thế thì dằn lòng tiếp lời:" Ngươi chỉ cưới một lão bà chưa nói, lại còn giữ mình không dính líu với nữ nhân khác, không qua lại chốn thanh lâu, chứng tỏ ngươi không háo sắc."
" Ngươi quyền thế ngợp trời, ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa, nhưng ngươi không tham ô, tiên kiếm được lại tiêu hết trong khoảnh khắc, chứng tỏ ngươi không tham.” " Ngươi rõ ràng có tài làm thơ, quá nửa danh tác Đại Đường từ ngươi, nhưng ngươi lại không quý trọng, tùy tiện đem thi từ mình sáng tác cho người khác, chứng tỏ ngươi không háo danh."
" Phàm là một con người, thế nào cũng phải có theo đuổi gì đó, người không háo sắc, không cầu tài, không ham danh vọng, vậy thì chỉ còn một loại thôi, ngươi ôm chí lớn muốn nắm đại quyền."
" Nay nhi tử của hai người bọn ta đều tới dưới trướng ngươi học tập, dù ba người chúng ta chướng mắt nhau, nhưng trong mắt người ngoài, ba chúng ta là một bọn. Nếu bọn ta không nhanh chóng làm rõ tâm tư của ngươi, một ngày nào đó ngươi tạo phản sẽ liên lụy tới huynh đệ bọn ta."
" Chuyện lớn như thế bọn ta không làm rõ sao được."
Vân Sơ nghe vậy thì tay nới lỏng, mặt giãn ra phần nào, nhìn sang Tiết Nhân Quý:" Ngươi cũng nghĩ vậy sao?"
Tiết Nhân Quý mắt quắc lên:" Từ ngày đầu tiên biết ngươi, ta đã thấy ngươi là một kẻ bất chính, nhưng bao năm qua ngươi lại còn giống trung thần hơn ta."
" Đừng nói ngươi làm thế một lòng vì thiên hạ, ta xuất thân nông dân, hận nhất nhưng kẻ một lòng vì thiên hạ, những kẻ mồm nói ra câu đó, thực tế khi bọn chúng vì thiên hạ thì thuế má, lao dịch sẽ đè nặng lên người nông dân."
" Giống như quân sĩ đi theo tướng quân một lòng vì nước vậy, mẹ nó, tướng quân mà một lòng vì nước thì quân sĩ phía dưới sẽ tử thương nặng nề. Cho nên ba người chúng ta nói rõ ràng với nhau đi, dù ngươi muốn tạo phản, lão tử cũng không đi cáo trạng, cùng lắm là sau này lên chiến trường sống mái với ngươi là được."
" Đây là chuyện liên lụy tính mạng cả nhà, ta không thể không cẩn thận."
Vân Sơ thấy bọn họ có tâm tư như vậy cũng hợp lý nên yên tĩnh ngồi xuống, tức thì có đoàn người kéo tới, nhanh chóng dọn dẹp gian phòng, thay ghế mới, thoáng cái gọn gàng như cũ, sau đó nhanh chóng lui ra, thoáng cái mọi thứ khôi phục như xưa.
" Hôm trước ta cáo từ bệ hạ về Trường An, bệ hạ nói với ta, lợi thiên hạ chỉ là cách nói xuông thôi, không thể nào hoàn thành." Bùi Hành Kiệm không bất ngờ vì lời này, hắn xuất thân hào môn đại tộc, suy nghĩ cũng không khác:" Đó vốn là chuyện không cách nào thực hiện, nếu người người giàu có, làm sao nổi bật được thân phận của chúng ta? Mà người ta vươn lên là để nổi bật, ai lại chịu giúp người khác được như mình."
Vân Sơ cười nhạt:" Ta hiểu, cho nên củi Bùi thị ngươi đốt đều là loại được khắc hoa, muốn thể hiện mình khác biệt?"
" Bùi thị ta quá nhiều người tài, chẳng qua là có kẻ muốn thu hút sự chú ý của ta để được ta đề bạt nên mỗi ngày đều khắc hoa lên củi."
" Còn nhà ngươi ăn trứng gà có vẽ hình lên đó."
Tiết Nhân Quý thở dài:" Ngươi cũng biết đấy, phu nhân ta xuất thân bần hàn, bình thường đãi khách, không ít lần bị đám phụ nhân xuất thân phú quý chế giễu, nói dự tiệc Tiết thị phải dùng nhiều phấn, nếu không sẽ dính mùi đất."
" Phu nhân ta không còn cách nào khác, bình thường nàng thích ăn trứng gà, nên nghĩ ra cách vẽ tranh lên trứng gà để đãi khách. Có vấn đề gì không?"
Vân Sơ không trả lời, lợi thiên hạ đúng là không cách nào thực hiện, đến nhà quê mùa như Tiết gia cũng biết vẽ hình lên trứng, để thêm thời gian phát triển tới lấy khăn lụa chùi đít, dùng tỳ nữ làm ống nhổ, than:" Ai cũng muốn vì thể hiện khác biệt mà chẳng từ biện pháp nào."
Bùi Hành Kiệm hừ một tiếng:" Đó là bản tính của con người, nhà ngươi cũng đâu khác."
Vân Sơ giang tay:" Trạch viện nhà ta ở Trường An chật chội, cơm nước nhà ta đơn giản, phó dịch nhà ta cũng ít ỏi, chẳng có chỗ nào dính tới hai chữ xa hoa."
Tiết Nhân Quý hiếm một lần buông lời mỉa mai:" Mỗ gia rất muốn thấy cây hoa nghênh xuân giá trị nghìn quan của nhà ngươi, muốn thấy phòng thuốc mà lão thần tiên bố trí riêng cho nhà ngươi, muốn trải nghiệm cảm giác đeo ngọc do vương gia hoàng tộc điêu khắc, nằm trên giường ngủ như trên mây của nhà ngươi, cũng muốn nếm thử món ăn đơn giản lại chế tác cầu kỳ của nhà ngươi."
" Nếu ngươi chê phủ đệ của mình chật chội, mỗ gia sẵn sàng trao đổi, ngươi tới đại trạch viện nhà ta, ta tới ở nhà của ngươi, thế nào?"
Bùi Hành Kiệm cũng nói:" Vân Sơ, luận tới xa hoa, Vân thị ngươi mới là đệ nhất, nhà ta lấy củi khắc hoa sưởi ấm chỉ khiến ngươi ta chê cười thôi. Sự xa hoa của nhà ngươi khác với mọi người, nhưng càng làm người ta căm hận."
Vân Sơ ngửa mặt cười ha hả:" Nếu đã như thế, vừa rồi các ngươi nói ta không tham tiên, không háo sắc, không biết hưởng thụ là mang lòng dạ bất chính có phải là ngu xuẩn không?"
" Như lời các ngươi nói đã chứng minh, Vân thị ta mới thực sự là nhà theo đuổi cuộc sống tốt đẹp. Các ngươi nghĩa ta đạm bạc giữ mình là có mưu đồ lớn, hoàn toàn vì tâm mắt các ngươi quá kém, không nhìn ra cuộc sống phú quý của Vân thị ta, nói mấy lời vớ vẩn thôi."
" Nói thật, đám người trong mắt ta chẳng khác gì phường hề xiếc nhảy nhót, nói các ngươi là chim sẻ không hiểu được chí đại bàn còn là khen các ngươi rồi."
" Chí của ta đã tỏ từ lâu, ta muốn biến Trường An thành chốn thiên đường nhân gian, ta luôn làm như thế."