Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1665 - Q7 - Chương 191: Mộng Tưởng Hiếm Có. (1)

Q7 - Chương 191: Mộng tưởng hiếm có. (1) Q7 - Chương 191: Mộng tưởng hiếm có. (1)Q7 - Chương 191: Mộng tưởng hiếm có. (1)

Trường An trong mơ của Vân Sơ như thế nào, bất kể là Bùi Hành Kiệm hay là Tiết Nhân Quý đều biết, vì Vân Sơ khi còn là thiếu niên dắt tay một Hồ cơ bé xíu tới Trường An, y đã nói tới điều đó rất nhiều lần rồi.

Chỉ không nghĩ, thứ được coi là mộng tưởng đơn thuần của thiếu niên từng bị người ta chế giễu ấy lại duy trì tới bây giờ...

Đó cũng là truyền thuyết của người Tây Vực về Trường An.

Thiên khả hãn của sống trong cung điện xây bằng vàng cao tới tận mây xanh, quanh năm ngồi trên một chiếc ghế đúc bằng vàng, tay cầm sấm sét, cách vạn dặm vẫn có thể lấy mạng người.

Thành Trường An luôn rực sáng, vì mặt trời treo trên cung điện của thiên khả hãn, trăng được khả đôn của thiên khả hãn trang trí trong tẩm cung. Những thiếu nữ xinh đẹp nhất tới từ khắp nơi trong thiên hạ nhảy múa dưới trăng sáng, giọng các nàng êm tai như sơn ca, đôi mắt các nàng sáng long lanh như ánh sao. Mỗi người nhìn thấy đôi mắt đều si mê trong đó, quên đói khát, càng không biết thời gian dần trôi, tới khi biến thành đống xương khô ...

Đó là một nơi không có cái lạnh, nơi đó đất đai màu mỡ, lương thực tự động từ dưới đất sinh ra, quả sẽ tự động ra hoa kết trái, ong mật sẽ đem mật chúng vất vả làm ra hiến cho thiên khả hãn.

Trường An không có đói khát, con người không cần lao động vất vả cũng có đủ lương thực, không cần ủ rượu, rượu mạch thơm lừng sẽ từ dưới đất tràn ra, không cần đi chăn thả, cừu dê sẽ tự động lớn lên, không cần phải dệt vải, tằm sẽ tự động nhả tơ, kết kén, thành lụa, không cần xây nhà, cây cối sẽ tự động mọc thành hình dáng ngôi nhà...

Trong tòa thành tên Trường An đó, người ta trừ uống rượu, ăn cơm, vui chơi thì không phải làm gì cả, mỗi ngày từ say rượu tay lại rồi lại say mà ngủ tiếp ...

" Không có cái nơi như thết" Bùi Hành Kiệm xoa cái trán đỏ rực của hắn: Vân Sơ khinh bỉ:" Trên đời này vì có loại người ngay cả trí tưởng tượng cũng không có như ngươi nên cuộc sống bách tính thiên hạ mới không tốt. Có tưởng tượng mới có mục tiêu, có mục tiêu mới đi thực hiện, đó là ý nghĩa chúng ta sống trên đời này."

" Cung điện cao tận mây là không thể à? Hôm nay xây một tầng, mai xây một tầng, sớm muộn gì cũng chạm tới tầng mây."

" Lão Bùi, Lão Tiết, luận tới quyền thế, ba người chúng ta đều đã chạm tới đỉnh cao, nếu các ngươi không có tâm tư kiêu hùng, vậy thì ta thấy đem công sức dồn vào Trường An là tốt nhất."

" Đó gọi là nhạn bay qua để lại tiếng, báo để lại da, cùng nhau sáng tạo ra một Trường An chưa từng có còn hơn là làm bất kỳ loại quyền thần nào."

"Trên đời này chuyện làm người ta hưng phấn nhất không phải là cướp đoạt, mà là sáng tạo, nhìn một tòa thành trong mộng tưởng dựng lên trong tay chúng ta, dù sử sách cũng phải để lại cho chúng ta một vị trí lớn."

" Các ngươi tưởng tượng xem, khi người lần đầu tới Trường An họ sẽ kinh ngạc thế nào, trong lòng sinh ra kính sợ thế nào! Bá giả bình thiên hạ, vương giả phục thiên hạ, đó là sự chinh phục tối cao."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

Vân Sơ nói với vẻ phấn khích si mê, giọng y trầm bổng như đang hát, thế nhưng khi nói xong hai người kia vẫn chìm trong im lặng, chẳng có chút phản ứng nào. Đột nhiên Vân Sơ cầm vò rượu lên, tức thì Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý cùng thủ thế đề phòng, chỉ nghe choang một cái, không ngờ y lại đập vào đầu mình. Vò rượu vỡ nát, rượu nho ròng ròng. Vân Sơ gỡ mảnh vỡ trên đầu lạnh nhạt nói với Bùi Hành Kiệm:" Lão tử không nợ gì ngươi hết."

Rồi chẳng giải thích gì thêm rời tửu lâu, hai người Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý nhìn nhau, khẽ thở dài rồi xuống tiễn chân, xem như cơ hội cuối cùng để hai bên hợp tác thực sự đã không còn.

Người phía dưới rất đông, Vân Sơ thấy cả Bùi Duyên Tu nhi tử Bùi Hành Kiệm cũng ở đó, hắn đứng cùng bảy tám gia nhân, tay còn đặt lên chuôi đao nhìn Vân Sơ với ánh mắt bất thiện. Vân Sơ đi thẳng tới chộp cổ hắn nâng lên, nhét vào cái chum nước dùng phòng hỏa hoạn của tửu lâu rồi cười ha hả bỏ đi, đám gia nhân không ai dám ngăn cản.

Bùi Hành Kiệm nhấc chân nhi tử đang vẫy vùng, kéo hắn ra khỏi chum nước, nhìn theo bóng lưng Vân Sơ:" Góp sức cho Trường An ư, có chút không cam tâm!"

Tiết Nhân Quý bình tĩnh nói:" Trường An đã rơi vào tay Vân Sơ, chúng ta có cố gắng cũng không làm được gì đâu, tìm nơi an thân lập mệnh khác là được."

Ba người Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý công khai gặp mặt ở tửu lâu, trong quá trình đó còn ra tay đánh nhau, đây là sự kiện chính trị rất lớn. Khi ai ai cũng suy đoán bọn họ gặp gỡ vì chuyện gì, rồi lại xung đột vì điều gì thì Ngu Tu Dung tổ chức bữa tiệc tối cực kỳ long trong ở trạch viện bên chùa Bạch Mã, muốn dùng bữa tiệc này nói với tất cả mọi người, Vân thị chính thức rời khỏi Lạc Dương.

Trên thực tế, Vân thị không chỉ rời khỏi Lạc Dương, mà gần như từ bỏ tuyệt đại bộ phận sản nghiệp bao năm qua bố trí ở bên ngoài, từ Tây Vực tới nam cương, Miêu Cương, Mạc Bắc, Đông Nam, Hoài Nam, Sơn Đông, Hà Bắc ... Cái nào bán được thì bán, không bán được thì trao đổi thành sản nghiệp ở Quan Trung, Lũng Hữu.

Từ nay sản nghiệp đại biểu cho Vân thị ở bên ngoài chỉ có thành Đại Hành Liêu Đông.

Tuyên bố của Vân thị nói với bên ngoài, nguyên nhân bán đi những sản nghiệp này là để trả nợ.

Mấy năm trước Sở giao dịch Trường An sụp đổ, Vân thị vì chuyện này phải trả một cái giá khó mà hình dung được, cho tới tận bây giờ Vân thị vẫn còn nợ Phật môn nhiều tiền chưa trả.

Phật môn bắt đầu đòi nợ rồi, Vân thị hết cách, chỉ đành bán gia sản.

Sở giao dịch rốt cuộc có phải là tài sản riêng của Vân thị không, đây là một chuyện đáng suy ngẫm, nhưng Vân Sơ vẫn một mình gánh lấy.

Trong toàn bộ quá trình sụp đổ và phục hồi của sở giao dịch, gần như không thấy bóng dáng của hoàng gia hay triều đình, thậm chí có thể nói bọn họ còn là tác nhân gây là sự sụp đổ này ... Ung vương Hiền vì thế gần như thân bại danh liệt, mọi người vẫn chưa quên đâu.

Chuyện này nhìn bề ngoài không có ảnh hưởng gì mấy tới người khác, kỳ thực tác động cực lớn tới số ít gia tộc huân quý còn lại, bọn họ thực sự suy nghĩ quan hệ của mình với vương triều.

Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, đường phố Lạc Dương xuất hiện thêm nhiều ngựa quý xe thơm, tất cả quần áo xúng xính hướng tới cùng một nơi, đó là Trạch viện của Vân thị cạnh chùa Bạch Mã.
Bình Luận (0)
Comment