Q7 - Chương 192: Mộng tưởng hiếm có. (2)
Q7 - Chương 192: Mộng tưởng hiếm có. (2)Q7 - Chương 192: Mộng tưởng hiếm có. (2)
Tử Vi Cung, Lý Trị nhích cái mông lớn nhìn Vũ Mị đã thay trang phục hoa lệ, hiển nhiên động tĩnh lớn của Vân thị đã truyền tới tai hắn:" Nàng cũng dự tiệc của Vân thị à?
Vũ Mị đặt trước mặt Lý Trị một cái bánh ngọt mềm xốp:" Thiếp mời của Ngu thị chưa đưa được tới chỗ thiếp, thiếp muốn cho Ngu thị thể diện thì đi, không muốn thì không đi."
Lý Trị bẻ một miếng bánh cho vào miệng con gấu lớn:" Nên đi thì hơn, Vân thị đã thu gọn sản nghiệp rút về Trường An, đây là thành ý bọn họ thể hiện với triều đình, thể diện cần cho thì phải cho."
Vũ Mi nhìn lúc thì nhả cái bánh ra, lúc thì lại cho vào miệng, bực tức nói:" Ngay cả nó cũng lo trong bánh của thiếp có độc rồi."
Lý Trị bẻ một miếng bánh khác vào miệng, ăn xong xúc miệng:" Trẫm không sợ."
" Lần này bệ hạ cho Vân thị ân điển quá lớn, nếu chỗ bệ hạ có chút sự cố gì, cả nhà Vân thị mặc giáp đi tìm thiếp mất."
" Không chỉ có Vân thị, trãm làm hoàng đế bao năm, tuy không phải ai cũng nhận ra sự nhân từ của trẫm, nhưng vẫn có người nguyện vì trãm mà liều mình."
Vũ Mị hỏi:" Bệ hạ chuẩn bị nghỉ ngơi thật sao?"
Lý Trị thở dài:" Sức khỏe của trẫm mỗi ngày một tệ hơn, trẫm đã cảm thụ được, so với việc tiếp tục chiếm cứ vị trí hoàng đế để người ta sinh hận, chẳng bằng sớm ngày lui về, điều dưỡng thân thể, xem xem có thể sống thêm được vài năm không, để còn nhìn thịnh thế Đại Đường."
Vũ Mị nhất thời không biết nói thế nào, nàng biết Lý Trị có ý này không chỉ ngày một ngày hai nữa, nhưng hắn lo sợ lui về sẽ rơi vào tình cảnh cao tổ ngày xưa, cho nên vẫn gắng gượng duy trì.
Bây giờ đưa ra quyết định tức là đã có bố trí ổn thỏa cho đường lui rồi, hẳn có liên quan tới sự kiện ba người Vân Sơ, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm gặp gỡ va chạm gần đây dẫn tới rút lui của Vân thị, bây giờ tới hoàng đế muốn nghỉ ngơi, chuyện này nàng cố gắng thăm dò nhưng thu hoạch gần như bằng không, nên không ước tính được sẽ ảnh hưởng tới nàng thế nào, tốt hay xấu vẫn còn khó nói.
Lý Trị nhìn Vũ Mi, tựa như hiểu thấu suy nghĩ của nàng, nói:" Trãẫm và nàng phu thê nhiều năm, từng nương tựa vào nhau đi qua ngày tháng gian nan, cũng có lúc nghi ngờ tính kế nhau, nói chúng ta đồng sàng dị mộng thì hơi nghiêm trọng, nhưng tình nghĩa phu thê thực sự không còn chút nào rồi."
" Hoàng hậu, chúng ta đi tới ngày hôm nay là kết quả do chúng ta tự lựa chọn. Trẫm giờ chẳng còn tinh lực duy trì cân bằng giữa nàng và thái tử nữa, cũng đột nhiên thấy làm thế cũng vô vị. Cho nên trẫm chuẩn bị nghỉ ngơi, bất kể là nàng hay thái tử, đều là người thân cận nhất của trẫm, cả hai lại không chịu thoái nhường."
" Hoàng hậu, trẫm hỏi nàng câu cuối cùng, trẫm định tới Cung Cửu Thành ở một thời gian, nàng thực sự không định đi cùng trâm sao?"
Hai người nhiều năm rồi chưa thẳng thắn với nhau, Lý Trí đã nói như thế, Vũ Mị cũng trả lời dứt khoát:" Nếu thần thiếp đi theo bệ hạ tới Cung Cửu Thành, không tới một tháng, tất cả những người theo thần thiếp, thần thiếp quan tâm sẽ bị thái tử giết sạch sẽ. Triều đường ắt thây chất đầy đất, máu chảy khắp nơi."
Lý Trị thở dài, Lý Hoằng đã có tư duy của một vị quân chủ thành thục, đó đích xác là chuyện mà hắn có thể làm ra:" Đứa nhi tử này của chúng ta bây giờ đã thực sự thành dã thú quyền lực rồi, hắn đa tình mà tuyệt tình, nhân từ những cũng tàn khốc. Những thứ đối lập như thế xuất hiện trên cùng một người mà chẳng có chút cảm giác thiếu hài hòa nào. Hắn thực sự quá giống thái tông hoàng đế, ở điểm này trâm không bằng hắn."
"Hoàng hậu, hiện giờ thái tử còn bị mặt nhân từ của hắn níu giữ, nếu bây giờ nàng theo trẫm tới Cung Cửu Thành, gọi hắn tới, mọi chuyện còn có thể thương lượng, nếu để càng lâu, sự kiên nhẫn của hắn tiêu hao hết, e rằng có chuyện không đành lòng xảy ra."
Vũ Mị nhướng mày giận dữ:" Hắn dám sao?"
" Hắn có tấm gương của thái tông hoàng đế, cho nên dù làm chuyện gì hắn cũng không có áp lực nào hết."
" Vậy bệ hạ muốn nhường vị 2"
Lý Trị lắc đầu:" Chỉ cần trẫm còn sống, thái tử vẫn chỉ là thái tử thôi."
Sắc mặt Vũ Mị khôi phục lại bình thường, nắm tay Lý Trị:" Bệ hạ rốt cuộc vẫn thiên vị thiếp."
Lý Trị cười mà không nói.
Đông Cung, thái tử phi Bùi Uyển Oánh trang phục đẹp đế trang trọng dẫn theo đám cung nhân tới thư phòng của Lý Hoằng, vừa mới qua cửa liền nhìn thấy Vân Na ngồi trên xích đu, được Lý Hoằng đẩy khẽ, mép váy bay bay, cười như đóa hoa.
Trong thư phong đặt xích đu mà nữ tử dùng, lại còn là thư phòng của thái tử, điều này rõ ràng là chuyện không hợp với lễ số.
Thấy Bùi Uyển Oánh tới, Lý Hoằng giữ xích đu lại:" Nàng chuẩn bị tham dự yến hội do sư nương tổ chức sao?"
Bùi Uyển Oánh vờ như không thấy Vân Na, thi lễ với Lý Hoằng:" Lam Điền hầu phu nhân hôm nay tổ chức thịnh yến, đây là việc lớn, thần thiếp không thể không đi."
Lý Hoằng gật đầu:" Vậy thì mang theo ít lễ vật, sư nương luôn thích trang sức vàng."
Vân Na ở bên cũng nói:" Tẩu tẩu trước giờ tham tiền, nếu chọn trang sức vàng, vậy thì nhất định chọn cái nặng vào, đừng chọn cái đẹp. Dù sao những thứ đó tới Vân thị, vận mệnh cuối cùng vẫn là bị nung chảy đúc thành đĩnh vàng."
Bùi Uyển Oánh cười giễu:" Vân thị mở tiệc lớn, nữ vương bệ hạ sao không đi."
Vân Na cười:" Ca tẩu không cho ta chạy linh tinh ở Lạc Dương, lần này ta lén lút tới gặp tình nhân, nếu như ta đột nhiên xuất hiện ở yến hội, tẩu tẩu nóng tính nói không chừng sẽ cầm gậy đuổi đánh ta. Cô không muốn yến hội tốt đẹp bị ta phá hỏng chứ?"
Nhắc tới chuyện này Bùi Uyển Oánh không khỏi nhớ tới hôn lễ năm xưa bị Vân Na phá hoại, đuổi người hầu hạ trong phòng đi, giữ giữ mắng Vân Na:" Sao cô vô sỉ như thế?"
Vân Na ôm lấy Lý Hoằng đang định nói gì đó, giành trước:" Hắn thích ta vô sỉ đấy, sao nào?"
Thấy mắt Bùi Uyển Oánh bắt đầu đỏ lên, Lý Hoằng xua tay:" Mau đi đi, không còn sớm nữa."
Trong tiếng cười khanh khách của Vân Na, Bùi Uyển Oánh siết chặt nắm đấm rời thư phòng.
Đợi Bùi Uyển Oánh đi rồi, nụ cười của Vân Na cũng biến mất, bóp cổ Lý Hoằng, đẩy hắn xô vào giá sách, nàng ra tay rất mạnh làm không ít đồ trưng bày trên đó rơi vỡ, nàng rống lên:" Ngươi cố tình phải không?"
Lý Hoằng giang tay:" Bùi thị phải biết rằng, cô ta chỉ là một thái tử phi mà thôi, thái tử phi có thể thay đổi, bọn chúng nên biết vị trí của mình, biết điểm dừng."
" Bùi thị muốn cái gì?" Vân Na nhíu mày:
Lý Hoằng gỡ tay Vân Na ra, bế nàng đặt lên bàn, nhìn vào mắt nàng:" Nàng có được một cái Phật quốc là đã thỏa mãn, không cần thêm gì nữa, Phật quốc của nàng cuối cùng thành đồ của con cháu Lý thị. Nhưng Bùi thị muốn nhiều hơn thế, lại không vì con cháu Lý thị, mà là vì con cháu Bùi thị."