Q7 - Chương 193: Nên và không nên làm.
Q7 - Chương 193: Nên và không nên làm.Q7 - Chương 193: Nên và không nên làm.
Thiên hạ sụp đổ chẳng liên quan gì tới nữ nhân, bất kể là Đát Kỷ hay Bao Tử, sở dĩ mang tiếng xấu, đều bởi vì nam nhân của họ.
Rõ ràng với dung mạo tuyệt thế của Vân Na, thêm vào tình nghĩa lớn lên cùng Lý Hoằng, cũng không cách nào khiến hắn thành kẻ mê muội vì tình.
Ngược lại hắn càng thêm tỉnh táo.
Hắn không muốn để lại tiếc nuối cho ái tình của mình, cho nên chuyện ở phía Vân Na được hắn cố gắng an bài sao cho hợp lý. Trong đó quan trọng nhất là cấp cho Phật Quốc của nàng một cơ sở pháp lý để thân ở Đại Đường mà độc lập ngoài Đại Đường.
Cơ sở này chính là khuê nữ của hắn Hàn Sơn Nương Lý Hàn.
Tất cả mọi người đều cho rằng với năng lực của thái tử, hắn thế nào cũng khống chế được Phật quốc Tây Vực, đợi Phật quốc truyền tới đời Lý Hoằng thì đã biến thành đất phong của hoàng nữ Lý thị rồi.
Chuyện xảy ra sau đó là của hoàng tộc Lý thị, không liên quan tới người khác.
Đó là cơ sở pháp lý mà thái tử tìm kiếm cho nữ nhân mình yêu thương, có cơ sở này, Phật quốc sẽ truyền thừa vĩnh viễn có trật tự. Điều duy nhất không hay là Lý Hoằng gánh lấy tiếng mê luyến mỹ sắc.
Đó là cách hoàng đế yêu nữ nhân của mình.
Khi thái tử mặt mày hồng hào từ hậu điện đi ra thì Trương Giản Chi, Lâu Sư Đức đều đã đợi hắn rất lâu rồi.
Lâu Sư Đức chắp tay:" Điện hạ, chuyện ở Kiếm Nam Đạo đã được xử lý hoàn tất, bây giờ chúng ta đã có thể tới Hà Bắc rồi. Thần xin đề cử một người."
Hà Bắc xưa nay vẫn là đề tài nhạy cảm, mảnh đất toàn phản loạn đó khiến người ta khiêng ky, nhưng với vị thế của Lý Hoằng bây giờ, hắn không còn ngại chút việc đó nữa, đây cũng là cơ hội để hắn thử xem hoàng đế có phản ứng thế nào:" Nói xem người muốn tiến cử ai?" Lâu Sư Đức nói dứt khoát:" Địch Nhân Kiệt, hắn là người chính trực, chính là nhân tuyển phù hợp nhất."
Lý Hoằng suy nghĩ một lúc lắc đầu:" Địch Nhân Kiệt không thể đi Hà Bắc, càng không thể đi Sơn Đông, nếu ngươi không có nhân tuyển nào tốt hơn, vậy người đó chỉ có thể là ngươi."
" Hình bộ tả thị lang Lý Đức Chiêu có thể đi."
" Ngươi muốn dùng Lý Đức Chiêu để tác động tới Hình bộ thượng thư Lý Càn Hữu à? Không sợ ông ta sinh ra phản cảm sao?”
Lâu Sư Đức cười:" Cha làm hình bộ thượng thư, con làm hình bộ thị lang, thần thấy bọn họ không ngại chút thể diện đó đâu."
Trương Giản Chi rất hâm mộ Lâu Sư Đức có thể thoải mái thể hiện ý kiến trước mặt thái tử, không nhịn được bước tới nói:" Điện hạ, thân cho rằng Tông Nhân huynh nói rất đúng, đất Hà Bắc lòng người bất ổn, cần gấp một trọng thần tọa trấn. Thế nhưng nếu thân phận trọng thân không đủ lớn thì không ngồi vững được."
" Thần cho rằng Lý Đức Chiêu đi Hà Bắc là lý tưởng nhất, nếu như vì tiếng nói của hắn yếu không áp chế được dân ý của Hà Bắc, hoàn toàn có thể kéo phụ thân hắn vào áp chế. Nếu như cả hai cha con bọn họ mà không làm được, chứng tỏ bọn họ đều là hạng vô dụng, điện hạ vừa vặn phế truất cha con họ, nhường ra hai vị trí trọng yếu cho Đông cung."
Lý Hoằng gật gù, mặc dù cách này khiến vấn đề Hà Bắc có thể chưa xử lý ngay được, nhưng tiến có thể công, lui có thể thủ, vẹn toàn hơn:" Cứ làm vậy đi, mẫu hậu ta chuẩn bị phái khiến nữ quan tới quản lý thổ nhân tây nam, các ngươi thấy sao về sự kiện này?”
Trương Giản Chi lần này chủ động hơn:" Điện hạ, cứ để những nữ quan đó quản lý các sơn trại do nữ tử nắm giữ, nhưng còn việc bảo vệ an toàn cho những trại đó ra sao thì điện hạ phái các đô ti đi làm, như thế vẫn khống chế được tây nam trong tay."
Lâu Sư Đức cau mày:" Không nên dùng tư duy đối kháng đó cân nhắc chuyện tây nam, như thế sẽ trái với ý định của đại tướng quân khi bình định tây nam, ở loại chuyện này, thái độ của đại tướng quân không thể không xét tới."
" Thần thấy đất tây nam là vùng kém giáo hóa, cần nữ tử nắm toàn quyền mới có thể hình thành sức ngưng tụ, làm suy yếu địa vị nam tử, đây nên là quốc sách lâu dài. Vì thế để nữ quan tham dự quản lý tây nam có vài trò tăng cường địa vị nữ tử, thần vui vẻ mà thấy."
Trương Giản Chỉ ngầm mỉa mai:" Thế thì ta đợi tây nam xuất hiện vài cân quắc anh hùng đi.
Lý Hoằng khẽ vỗ bàn:" Mẫu hậu ta muốn dựa vào đó để đưa nữ quan vào quan chế chính thống, từ đó đưa nữ tử vào triều cương trợ lực cho mình."
Lâu Sư Đức cười to:" Điện hạ, chuyện đó có thành phải đợi trăm năm nữa."
Thương lượng xong hai chuyện lớn trước mắt, Lý Hoằng nâng trà tiễn khách, đợi hai người đó đi rồi hắn đặt chén trà xuống đi thăm Hứa Kính Tông, đến lúc Hứa thái phó uống thuốc rồi.
Từ lúc tóc trắng hóa đen rồi bởi vì tham ăn lệ chi do Lý Hoằng ban thưởng, thiếu chút nữa tiêu chảy mà chết, lọn tóc đen của Hứa Kính Tông trong thời gian ngắn lại biến thằng trắng. Mặc dù Hứa Kính Tông thoát nạn, nhưng tinh thần khí lại suy giảm nhanh chóng, đại phu của thái y viện nói, ngày tháng của ông ta không còn bao lâu nữa.
Đã vào mùa thu, nhưng do đại hạn, Lạc Dương vẫn rất nóng bức, dù là thế toàn thân Hứa Kính Tông vẫn bọc trong chăn bông, áo lông thú, chẳng cảm thấy ấm hơn.
Lý Hoằng giống như trước, đích thân thử thuốc rồi đút cho Hứa Kính Tông từng chút một, dùng khăn tay lau thuốc dính trên râu ông ta, hỏi nhỏ:" Hôm nay thái phó đã khá hơn chưa?”
Hứa Kính Tông đã gày lắm rồi, cả người chẳng khác gì bộ xương khô, trong hốc mắt hõm sâu là vẫn còn bốc lên ánh lửa ma chơi, ông ta nắm lấy tay Lý Hoằng nói:" Điện hạ, bệ hạ đã nảy ý thoái lui, bây giờ nếu điện hạ có thể ép hoàng hậu cùng quy ẩn, ngày điện hạ chính thức xử lý chính vụ ở trước mắt, dù vẫn là thái tử cũng không ai lay chuyển được nữa." Chuyện này Lý Hoằng chỉ dám bàn với Hứa Kính Tông thôi:" Cô đang lo đây là sách lược lấy lui làm tiến của phụ hoàng, chẳng phải thái phó luôn nói với cô, chỉ cần án binh bất động, giữ đúng bổn phận của thái tử, thiên hạ Đại Đường sớm muộn cũng là của cô sao, nếu vậy có cần mạo hiểm vào lúc nhạy cảm này không?"
" Điện hạ cẩn trọng như vậy là phải lắm." Hứa Kính Tông hài lòng, thái tử không còn xốc nổi như trước:" Bệ hạ có thoái ẩn thật hay thì phải xem hoàng hậu, nếu hoàng hậu tích cực thâu tóm quyền lực thì là thật rồi. Khi đó thái tử cũng phải bắt kịp, không ngừng thay đổi sách lược ứng phó cho phù hợp với tình thế."
" Lẽ thường mà nói, thái tử và bệ hạ mới là bên phải tranh đoạt sống chết, hoàng hậu một lòng ủng hộ nhi tử của mình, bởi lẽ hoàng hậu có thể bị hoàng đế phế truất, nhưng hoàng thái hậu thì hoàng đế cũng không phế truất được."
" Thế nhưng mẫu hậu của điện hạ lại khác, hoàng hậu là người trong tay không có quyền thì không sống được."
" Lúc này điện hạ đừng để lộ ra chút mềm lòng nào, nếu không lui một bước, sẽ bị hoàng hậu ép tới mức hoàn toàn nắm trong tay ˆ"
" Bây giờ xét hành động của hoàng hậu thì bệ hạ thoái ẩn là chuyện đang xảy ra rồi, là cơ hội trời cao ban cho thái tử, đại trưởng phu có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, nếu không tranh thủ cơ hội này, tương lai sẽ bị cắn trả."