Q7 - Chương 194: Không có gì là tuyệt đối. (1)
Q7 - Chương 194: Không có gì là tuyệt đối. (1)Q7 - Chương 194: Không có gì là tuyệt đối. (1)
Những lời Hứa Kính Tông nói khiến Lý Hoằng có chút bất an, hắn bốn tuổi thành thái tử, nay đã làm thái tử mười sáu năm rồi, cái danh hiệu thái tử này tất cả hoàng tử đều thích, nhưng chỉ ở vị trí đó mới hiểu, thái tử không phải vị trí dễ ngồi, đồng thời ở vị trí đó càng lâu thì càng bất lợi.
Phụ hoàng hắn có thoái ẩn thật hay không, mẫu hậu hắn là người sẽ biết trước nhất, nên có ưu thế hơn hẳn hắn trong việc bố trí lực lượng, nếu hắn nhìn nhầm tín hiệu, phụ hoàng hắn sinh lòng cảnh giác.
Lý Hoằng trâm mặc một lúc hỏi:" Theo thái phó, phải ra tay từ đâu?"
Hứa Kính Tông nói:" Thái tử cần đích thân tiễn bệ hạ và hoàng hậu tới Cung Cửu Thành, sau đó phong tỏa Cung Cửu Thành."
" Chuyện này ... không được!" Lý Hoằng nuốt nước bọt:" Năm xưa Triệu văn vương cầm tù Triệu vũ linh vương ở cung Sa Khâu, làm phụ thân mình chết đói trong cung. Triệu vũ linh vương hào kiệt một đời phải bắt chim chóc ăn, chết thảm vô cùng."
"Chuyện bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa ấy, cô không làm."
Hứa Kính Tông cười khà khà:" Chỉ cần thái tử cho người bao vây Cung Cửu Thành cắt đứt tin tức liên lạc ra bên ngoài là được, không cần làm tới mức đó, toàn bộ nhu cầu của hoàng đế hoàng hậu cung cấp như ở hoàng cung, như vậy thái tử vẫn là nhi tử hiếu thuận."
Lý Hoằng nheo mắt lại nhìn Hứa Kính Tông:" Ta không tin thái phó không nhìn ra, cô chỉ huy nghĩa sĩ vô số, người vì cô mà chết không ít, nếu cô dám giam cầm phụ hoàng mẫu hậu, bọn họ sẽ thay cô đẩy phụ hoàng, mẫu hậu vào chỗ chết, sau đó nhận tội tự sát."
" Nên chuyện này không thể làm."
"Phụ hoàng muốn tới Cung Cửu Thành hay Cung Hợp Bích, mẫu hậu có đi theo hay không, đều do họ tự quyết, cô không can thiệp vào."
" Đại Đường lấy hiếu lập quốc, phải làm chuyện nhân hiếu, đế vương hai đời trước vì hoàng vị mà làm máu nhuộm hoàng cung, tới đời cô, tuyệt không thể để xảy ra chuyện đó, nếu không để lại mối nguy lớn cho nhi tử của cô."
" Cô muốn ngồi lên hoàng vị, có điều cô muốn lúc ngồi lên còn có hơi ấm của phụ hoàng, thế mới khiến cô thấy ấm áp, yên lòng, thấy cô đăng cơ là mong mỏi của mọi người."
Hứa Kính Tông nghe mấy lời đó mà phát ra tiếng rên khó ở:" Thái tử thực sự phải nói những lời nhân nghĩa giả dối đó trước mặt lão phu à?"
Lý Hoằng nghiêm mặt:" Cô sẽ là chủ thiên hạ, nhân nghĩa lễ trí tín người khác có thể chỉ nói ngoài miệng, nhưng cô không thể, nếu ngay cả cô mà cũng không nêu cao thứ quốc triều chú trọng, kỷ cương thiên sẽ hỏng."
" Nhìn từ góc độ lâu dài, cô thà đăng cơ muộn vài năm chứ không muốn chỉ biết tới cái lợi trước mắt như thái tông hoàng đế"
Hứa Kính Tông hừ một tiếng:" Thái tông hoàng đế mà hành động chậm vài năm, đừng nói là đăng cơ, ông ấy sớm chỉ còn là vũng máu."
Lý Hoằng cười ha hả:" Thái tông hoàng đế năm xưa bị huynh đệ bức ép, cô không phải đối diện với sự hung hiểm đó, có thể đợi vài năm."
" Thái phó không cần vội lấy công tòng long, chỉ cần cô đăng cơ, thái phó ắt công đầu trong sách công lao."
Hứa Kính Tông cố sức nói to:" Thái tử không nghe lời lão phu hôm nay, ngày sau sẽ hối hận."
Lý Hoằng vừa đi ra ngoài vừa nói:" Thái phó dưỡng bệnh cho khỏe, những lời ngày hôm nay, sau này đừng nói nữa."
Hứa Kính Tông lấy hết sức lực toàn thân hét lên:" Điện hạ sẽ hối hận."
Lý Hoằng cười to:" Cô không hối hận."
Đại môn Vân thị hôm nay mở rộng, các quý phụ có tên tuổi có địa vị ở Lạc Dương nối nhau đi vào.
Ngu Tu Dung dẫn theo Lý Tư, Vân Cẩm đứng phía sau tường chắn nghênh tiếp khách khứa tới từ các nơi, còn ba nam nhân Vân Sơ, Vân Cẩn, Vân Loan thì tránh vào trong một tiểu viện không lớn xem sách.
Ngày hôm nay Ngu Tu Dung mới là chủ nhân của Vân thị.
Vân Cẩn có vẻ thiếu tập trung, ngồi được một lúc thì đặt cuốn sách xuống nói với phụ thân:" Nếu như chúng ta đã chuẩn bị rời khỏi Lạc Dương, vì sao a gia còn muốn tổ chức yến tiệc như thế?"
Vân Sơ vẫn đọc sách bình thản đáp:" Khi tới phong quang thì khi đi cũng không thể để không kèn không trống được."
" Con không thấy việc này có ý nghĩa gì."
"Ồ có đấy."
Vân Cẩn thấy phụ thân nói chắc chắn như thế thì không hỏi nữa, đợi sự thể phát triển rồi đánh giá, hắn cầm sách lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Đến lúc đốt đèn, phía biên ngoài viện tử trở nên náo động một cách rõ ràng Vân Sơ mới dừng đọc sách, cầm ấm trà trên bàn lên uống, cũng có thời gian rảnh rỗi xem Vân Loan viết chữ.
Từ chữ thấy người, Vân Loan là một đứa bé lòng dạ rộng rãi, chữ nó viết đa phần là khá bẹt, nếu như không nghiên cứu kỹ, rất dễ đọc ra ý tứ khác.
Chữ viết không ra sao đó đã là truyền thống của Vân thị rồi, chữ của Vân Sơ vốn chẳng tốt, chữ của Vân Cẩn khá hơn một chút, đem so với mặt bằng Đại Đường chẳng qua ở mức trung bình mà thôi. Còn chữ của Vân Lan nằm hạng chót Vân thị.
À đó chỉ là nói tới nam tử của Vân thị thôi, chữ của Vân Cẩm có thể nói là đứng đầu nữ giới Đại Đường, ngay cả lão già chỉ còn chút hơi tàn Chử Toại Lương cũng nói, chữ của Vân Cẩm đã có sáu thành phong thái của ông ta.
Chữ của Vân Quan Quan cũng tốt lắm, từng được hoàng hậu khen ngợi, đương nhiên lời khen của hoàng hậu có phần tùy hứng, vì Vân Quan Quan mô phỏng chữ của hoàng hậu.
Xem tiểu nhi tử viết chữ một lúc, Vân Sơ rốt cuộc cũng không nhịn được nói:" Viết bút lông không tốt thì dùng bút cứng ấy."
Vân Loan như được đại xá, vứt luôn bút lông đi, từ khi học viết là nó đã thích dùng bút cứng, không thích bút lông, vì bút lông quá chậm, không theo kịp tư duy của nó, nhiều khi trong đầu đã có cả đống thứ rồi mà mới chỉ viết ra được có chút xíu.
Bên ngoài đột nhiên ầm ï cả lên, xem ra hoàng hậu đã tới Vân thị, tiếp đó nghe thấy tiếng the the của hoạn quan, lúc này hẳn là toàn bộ phụ nhân đang triều bái hoàng hậu.
Vân Cẩn lần nữa đặt sách xuống:" A gia, có phải vì hoàng hậu không?"
Vân Sơ trầm ngâm:" Chuyện này à, nếu hoàng hậu đã tới đây, ta đoán chừng trong lòng hẳn cũng đã lo lắng thái tử muốn giết mình."
Toàn thân Vân Cẩn run lên, hắn không ngờ có được câu trả lời như vậy:" Chuyện này là không thể nào."
Vân Sơ quay về chỗ của mình thở dài:" Ta cũng mong như vậy, bệ hạ chuẩn bị tới Cung Cửu Thành nghỉ ngơi, bất kể hoàng hậu có đi theo hay không đều có nguy hiểm cả"
Vân Cẩn hiểu rồi, hoàng hậu hẳn là lo lắng Vân thị tham gia kế hoạch của thái tử, nhà họ không cách thoát khỏi cái dấu thái tử đảng trên người, sầm mặt nói:" Cả nhà họ cứ thăm dò nhà ta hết lần này tới lần khác, như ba kẻ ngốc vậy."
Vân Sơ xua tay:" Đừng nói khó nghe thế, chân tình cũng là do thăm dò mà ra."
Vân Loan buột miệng nói:" A gia cũng là kẻ ngốc."